Câu nói của nữ tiếp viên hàng không khiến mọi người chết lặng.
Gặp... Gặp phải nhiễu loạn không khí sao?
Sao có thể được chứ!
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, đây là đang ở trên máy bay chứ không phải trên mặt đất bằng phẳng, nếu ở trên mặt đất, may ra mới có thể hoàn thành thao tác này một cách chính xác.
Nhưng máy bay khi gặp nhiễu loạn không khí thì sẽ rung lắc dữ dội, hai cây kim này vẫn đang ở trong tai người ta đó.
Thái Thái lúc này vẫn đang trong trạng thái cằm bị lệch, cô sợ hãi trợn to mắt.
Nhìn Tần Lâm với ánh mắt tràn đầy thắc mắc, dường như muốn hỏi phải làm thế nào.
Trợ lý cũng chết lặng: “Bác sĩ, làm thế nào đây, hay là dừng trước đã, như vậy nguy hiểm quá!”
Lưu Đại Lộ vội vàng nói: “Đúng vậy, trong khoang miệng có rất nhiều động mạch, không nên liều lĩnh như vậy, mau dừng lại đi!”
Bây giờ Lưu Đại Lộ cũng không nhằm vào Tần Lâm nữa, chủ yếu là bởi ảnh hưởng của nhiễu loạn không khí thực sự rất lớn.
Các ca phẫu thuật thông thường đều đòi hỏi tay bác sĩ không được run, chứ đừng nói đến trong tình huống gặp nhiễu loạn không khí này.
“Bác sĩ, dừng tay đi, mau ngồi về chỗ!”
“Đúng vậy, tiếp viên hành không đã nói là sắp gặp nhiễu loạn không khí rồi!”
“Lỡ như anh chẳng may đâm trúng lưỡi người to thì gay go đấy!”
“......”.
Mọi người thi nhau nói, vừa nói vừa ngồi về chỗ mình.
Ngay khi mọi người vừa ổn định chỗ ngồi, Tần Lâm đột nhiên cử động hai kim châm, và lấy ra một khối u nang nguyên vẹn như một quả bóng nước to bằng ngón tay út, thả vào lòng bàn tay.
Sau đó, Tần Lâm nâng cằm Thái Thái lên và chỉnh lại khớp cằm cho cô ấy.
Trong giây tiếp theo, máy bay bỗng bắt đầu rung lắc.
“A!”
Thái Thái hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy eo Tần Lâm, sau đó, máy bay rung lắc dữ dội.
Nhân đợt rung lắc này, Tần Lâm di chuyển lưỡi châm theo chiều ngang, nhanh chóng ‘làm sạch’ ở sau tai Thái Thái.
Nói là làm sạch, nhưng thực tế là cạo gió.
Thái Thái cảm nhận được cơn đau sau tai mà nhe răng trợn mắt, rít lên một tiếng.
“Cố chịu một chút, sắp xong rồi”.
Lưu Đại Lộ ngồi ở ghế mình quay đầu lại nhìn Tần Lâm, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cạo gió khử trùng?
Đúng vậy, cạo gió trong Đông y quả thật có thể khử trùng, nhưng các điều kiện yêu cầu đương đối khắt khe.
Đầu tiên, cần có một vùng da rộng, ví dụ như vùng lưng và ngực.
Thứ hai, cần có tấm cạo gió, yêu cầu về dụng cụ cũng rất nghiêm ngặt.
Còn cạo gió bằng lưỡi kim giống như Tần Lâm chính là thao tác của thần rồi, ngay cả ở trong phòng phẫu thuật ổn định thì cũng gần như khó hoàn thành, huống chi trong hoàn cảnh lắc lư như này.
Bệnh nhân ngồi trên chiếc ghế máy bay vô cùng khó điều chỉnh, Tần Lâm đứng đó, dùng đèn học mờ mờ để thực hiện ca phẫu thuật, đồng thời tiến hành cạo gió khử độc bằng chiếc lưỡi kim.
Sau một loạt thao tác này, có thể thấy Tần Lâm không phải là một bác sĩ gà mờ tầm thường, mà là một đại sư!
“Được rồi, băng gạc”.
Khi Lưu Đại Lộ đang nhìn Tần Lâm với ánh mắt ngưỡng mộ, Tần Lâm đột nhiên giơ tay ra đòi băng gạc.
Lưu Đại Lộ không hề do dự, vội vàng đưa đến.
Tần Lâm nhân lúc máy bay rung lắc, bắt đầu băng bó cho Thái Thái.
Mấy phút sau thì băng bó xong toàn bộ vùng sau tai, lúc này máy bay cũng đã dừng rung lắc.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, không ngờ máy bay rung lắc dữ dội như vậy mà không ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của Tần Lâm, giỏi quá đi mất?
Các bác sĩ khác phẫu thuật đều phải có đèn phẫu thuật, quần áo mũ phẫu thuật và y tá hỗ trợ, thậm chí có cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Nếu giao ca phẫu thuật này cho Lưu Đại Lộ, ông ta chắc sẽ tiến hành mổ trên mặt Thái Thái, sau đó cắt bỏ u nang và khâu lại, cuối cùng để lại một vết sẹo khoảng hai cm.
Hơn nữa, ca phẫu thuật còn cần phải gây mê toàn thân cho bệnh nhân, và vẫn có khả năng thất bại.
Nhưng Tần Lâm hoàn toàn không cần những thứ đó, một mình hoàn thành ca phẫu thuật một cách đơn giản.
Sau đó, Tần Lâm vừa lau tay vừa nói.
“Xong rồi, không cần kê thuốc đâu, mặc dù tôi đã cạo gió nhưng vẫn có khả năng bị viêm, trở về đến hiệu thuốc mua ít thuốc tiêu viêm phòng ngừa, khi nào khó chịu thì uống một ít”.
Thái Thái cũng kinh ngạc há hốc mồm: “Cảm ơn thần y, tôi, tôi phải gửi bao nhiêu tiền khám chữa bệnh?”
Tần Lâm suy nghĩ: “Đưa năm trăm đi”.
Không lấy tiền thì không đúng lắm, mà cũng không cần phải thu nhiều, Tần Lâm chỉ lấy mấy trăm tiền phí tượng trưng.
“Được, tôi kết bạn Zalo để gửi tiền anh”.
Lúc này, Lưu Đại Lộ đứng bên cạnh cũng rất sốc, ngay khi Tần Lâm thực hiện phẫu thuật xong, ông ta liền vội vàng hỏi.
“Xin hỏi, cậu rốt cuộc là ai? Người có y thuật đáng kinh ngạc như cậu chắc chắn không thể là chủ của một y quán bình thường được, đúng không?”
Tần Lâm liếc nhìn Lưu Đại Lộ, cười nhạt.
“Ông quen Tần đại sư không?”
......
Trên máy bay không có tín hiệu, Thái Thái phải ghi lại số điện thoại của Tần Lâm, sau đó Tần Lâm quay lại chỗ ngồi.
Liễu Tiểu Cường ngồi ở ghế mình, nhìn Tần Lâm với ánh mắt sùng bái.
“Anh rể, anh trâu bò quá, nếu em có trình độ y thuật như anh thì sao còn phải lo không có gái theo chứ?”
Tần Lâm cười nói: “Giờ em cũng không thiếu phụ nữ mà?”
Liễu Tiểu Cường là cậu ấm nhà siêu giàu, bố giàu có, chị gái còn giàu hơn, bên cạnh có đủ loại người mẫu, đâu cần buồn rầu vì phụ nữ chứ?
Liễu Tiểu Cường lắc đầu: “Những người phụ nữ kia đâm đầu đến đều là vì tiền của em, đâu giống anh được, những cô gái xung quanh anh thích anh chắc chắn là vì tài hoa của anh, anh rể, em rất ngưỡng mộ anh!”
Tần Lâm bất lực cười: “Cậu đừng ngưỡng mộ nữa, có học cũng không biết đâu”.
Liễu Tiểu Cường thở dài: “Haizz, em chỉ có thể ngoan ngoãn làm một cậu ấm nhà giàu thôi”.
Xuống máy bay, người nhà đã cử một tài xế đến đón Liễu Tiểu Cường, hai người vừa lên xe, điện thoại của Tần Lâm liền rung lên.
Một lời mời kết bạn từ tài khoản tên CC.
Tiên Hiệp HayNhững người làm việc trong giới giải trí thường có hai tài khoản Zalo, một cái công việc và một cái tài khoản cá nhân.
Zalo công việc của Thái Thái chắc chắn sẽ tên là người mẫu Thái Thái gì gì đó, và phía sau là số điện thoại, như vậy sẽ tiện cho người khác liên hệ đặt show hoặc thi đấu.
Tài khoản này rõ ràng là tài khoản cá nhân.
Sau khi kết bạn, Thái Thái lập tức gửi năm trăm tệ, Tần Lâm cũng nhận lấy.
“Tôi có thể gọi anh là anh Tần không?”
“Ừ, được”.
Nói xong, Tần Lâm gửi vị trí y quán Hiên Viên.
“Nếu có di chứng gì, cô có thể đến đây tìm tôi”.
Thái Thái vui mừng khôn xiết khi có được địa chỉ của Tần Lâm.
“Tốt quá, vậy mấy ngày nữa tôi sẽ đến kiểm tra lại, anh Tần, lúc đó gặp lại”.
Tần Lâm cũng không để ý lắm, nói chuyện vài câu rồi không trả lời lại nữa.
Về đến nhà, Liễu Thanh Thanh bước đến trước hai người, rồi đột nhiên ngửi mùi trên quần áo Tần Lâm.
“Hứm? Mùi nước hoa?”