Vương Kim Hải nhíu mày: "Thành phố Magau khá là đặc biệt, cho dù là tôi muốn đi cứu người thì cũng khá phiền phức".

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh hơi khó coi, không ngờ lại xảy ra chuyện như này, ngày thường, Liễu Tiểu Cường vẫn thường đi đánh bạc, nhưng không ngờ lần này lại xảy ra chuyện.

Về lý mà nói, Liễu Tiểu Cường đáng nhẽ sẽ không gây ra chuyện gì lớn, cho dù có thua thì vẫn trả nổi tiền.

Liễu Thanh Thanh vốn là người giàu nhất cả nước, hơn nữa nhà họ Liễu cũng có rất nhiều công ty, vậy nên tài sản của nhà họ Liễu bọn họ rất đồ sộ, cho dù Liễu Tiểu Cường phá của, thua nhiều tiền thì cũng không đến mức bị giam lại.

Trừ phi là thắng nhiều quá.

Ai ai cũng biết, đánh bài ở sòng bạc, thua thì thôi, nhưng nếu thắng quá nhiều thì không thể dễ dàng đem về.

Liễu Thanh Thanh chuẩn bị đích thân đi một chuyến, nhưng bị Tần Lâm ngăn lại.

"Để anh đi, thành phố Magau khá phức tạp, cho dù em có đi thì cũng không làm được gì, không bằng để anh đi xem sao".

Liễu Thanh Thanh lo lắng vô cùng: "Vậy anh cẩn thận nhé".

Vương Kim Hải nghe thấy vậy, cười mấy tiếng.

"Tổng giám đốc Liễu đừng lo, với khả năng của cậu Tần, muốn xảy ra chuyện cũng khó lắm".

Ngay cả đại tướng quân hàm năm sao Vương Kim Hải cũng nói vậy, Liễu Thanh Thanh cũng yên tâm hơn một chút.

May mà Quân Lệnh Hiệu vẫn chưa đi xa, Liễu Thanh Thanh liền gọi một chiếc trực thăng quay lại, chở Tần Lâm lên đường.

Trên đường đi, Vương Kim Hải gửi thông tin về sòng bạc cho Tần Lâm.

Sòng bạc này không quá chính quy, dùng để lừa một số người ngoài vùng, con bạc ở thành phố Magau thường không đến đây chơi.

Bởi vì chỗ này cũng không tốt đẹp gì, thắng thì dễ, nhưng thắng rồi mà muốn đem tiền về thì khó.

Vậy nên sòng bạc này không có tiếng tăm mấy, mấy con bạc thường không chơi ở đây.

Nhưng chỗ này cũng có ưu điểm, đó là tỉ lệ thắng rất cao.

Trong tình huống thông thường, sòng bạc rất ít khi cho bạn thắng, dù là người chia bài hay là máy chơi thì thực ra đều có thể khống chế được, sòng bạc sẽ chỉ cho một số ít người thắng, hơn nữa ở những chỗ vô cùng rõ rệt để mọi người nhìn thấy, để mọi người biết đánh bạc ở chỗ họ vẫn có thể thắng.

Còn những khi mọi người chen chúc đến thì thua nhiều vô cùng.

Một số ít người thắng tiền đều đa phần đều từng thua, đây chính là đạo lý thắng của sòng bạc.

Cho dù biết kiếm tiền ở sòng bạc chắc chắn không ổn định, nhưng cũng có không ít người đổ xô vào, bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân có thể làm một trong số ít người thắng kia.

Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đã đến sòng bạc, anh bị chặn lại ở cổng.

Bởi vì sòng bạc này khá đặc biệt, nên nhất định phải có người quen giới thiệu thì mới vào được.

"Thưa anh, chúng tôi không tiếp khách ngoài".

Tần Lâm nhíu mày nói.

"Tôi là người thân của Liễu Tiểu Cường".

Hai bảo vệ ở trước cổng sững sờ, Liễu Tiểu Cường là khách hàng lớn nhất của bọn họ, bảo vệ cũng biết cậu ta, vừa nghe đến là người thân của Liễu Tiểu Cường, mấy người trố mắt nhìn nhau.

Sau đó vội vàng lấy bộ đàm ra hỏi.

Hỏi một hồi mới nói với Tần Lâm.

"Anh có thể đi vào rồi".

Có giám đốc đích thân đưa Tần Lâm vào sòng bạc, bên trong trang hoàng vô cùng cao cấp, lúc nào cũng có mấy cô gái xinh đẹp mặc đồ cô gái thỏ đi tới đi lui, khiến cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt.

Giám đốc đưa Tần Lâm quẹo trái quẹo phải, đến một phòng nghỉ vip, bên trong có một cậu thanh niên nằm trên sô pha, trông vô cùng buồn chán, xung quanh có hai tên vệ sĩ đang đứng nhìn, có vẻ như sợ cậu ta chạy mất.

"Liễu Tiểu Cường, người nhà của cậu đến rồi!"

Liễu Tiểu Cường bỏ chiếc mũ đang đắp trên mặt xuống, nhìn Tần Lâm, nhíu mày, mặt đầy dấu hỏi.

"Anh là ai?"

Tần Lâm nói: "Tôi là anh rể cậu".

"Anh rể? Anh á?”

Liễu Tiểu Cường giờ mới hiểu, đây là bạn trai của chị mình, loại này à?

Vốn cho rằng với nhan sắc và gu của chị mình, thể nào cũng chọn một người đàn ông cao to lực lưỡng.

Tần Lâm này, cao cao gầy gầy, trông kiểu thư sinh trói gà không chặt, thực sự không phải loại mà cậu ta thích.

Chị mình tìm đâu ra con gà gầy này vậy?

Nhìn thấy Tần Lâm tay không mà tới, Liễu Tiểu Cường lập tức cạn lời.

"Anh không mang tiền đến à?"

Tần Lâm nói: "Có thẻ".

Liễu Tiểu Cường cười khẩy: "Nếu như có thể quẹt thẻ thì tôi đã đi từ lâu rồi, bọn họ không cho quẹt thẻ".

"Ồ!". Truyện Huyền Huyễn

Tần Lâm có hơi buồn bực, sao cái sòng bạc này lại không cho quẹt thẻ chứ? Vậy khách hàng thanh toán như thế nào, đâu có ai ra đường mang nhiều tiền mặt đến vậy đâu?

Liễu Tiểu Cường nói: "Sòng bạc của bọn họ không cho quẹt thẻ, chỉ có thể trả tiền mặt, nếu như tiền mặt không đủ, có thể đi sang bên đó làm dịch vụ vay tiền, sau đó có thể dùng thẻ ngân hàng trả tiền".

Tần Lâm nhíu mày, anh đã hiểu trò mèo của sòng bạc này rồi.

Sòng bạc thắng nhiều thua ít, có nhiều khách hàng có thể thắng ở đây, có nghĩa là lợi nhuận ở đây thấp.

Vậy nên bọn họ phải tìm cách khác để bù đắp lợi nhuận cho sòng bạc.

Đó chính là cho vay nặng lãi.

Không cho dùng thẻ ngân hàng là vì con bạc sẽ phải vay tiền, một khi ký hợp đồng vay tiền thì sẽ phải chịu mức lãi suất cao hơn nhiều số tiền có thể thắng được.

Tần Lâm nói: "Cậu vay bao nhiêu tiền".

Liễu Tiểu Cường thở dài bĩu môi: "Ba trăm triệu".

"Ba trăm triệu?"

Tần Lâm có hơi cạn lời, đúng là thiếu gia nhà giàu, dám vay tận ba trăm triệu để đánh bạc, trình độ phá của của tên này đúng là đứng đầu vũ trụ rồi.

Khi hai người đang nói chuyện, một anh thanh niên đi đến, mỉm cười nói.

"Hai vị đã bàn luận xong chưa? Khoản vay ba trăm triệu đã có thể trả được chưa, hay vẫn muốn chơi thêm?"

Tần Lâm nói: "Có thể trả khoản vay bằng thẻ ngân hàng không?"

Giám đốc cười nói: "Có thể, trên hợp đồng của chúng tôi đã quy định, dùng thẻ ngân hàng để trả sẽ phải trả lãi ba năm, cả gốc lẫn lãi tổng cộng...ba tỉ".

Liễu Tiểu Cường đứng dậy, trợn mắt nói: "Mấy người quá đáng quá! Ba tỉ, lãi suất gì mà đến tận ba tỉ? Tôi mới vay có ba ngày, lấy đâu ra lắm tiền lãi vậy?"

Giám đốc cười khẩy: "Cũng không thể trách chúng tôi được, khi cậu ký hợp đồng cậu đã thấy rồi, thứ cậu vay ở sòng bạc chúng tôi là chip đánh bạc, trả đương nhiên cũng phải là chip đánh bạc, nếu như muốn quẹt thẻ thì phải trả lãi".

"Một là trả một chút lãi suất, hai là tiếp tục chơi, cậu chọn cái nào?"

Tần Lâm nghe thấy vậy, nhíu mày, sòng bạc ở thành phố Magau thường khá hợp lý, dù là thiếu gia nhà giàu hay là thường dân đến chơi đều khá ổn, nhưng sòng bạc này lại không biết lý lẽ đến vậy, đúng là làm ăn phi pháp mà.

Tần Lâm có hơi tức: "Chúng tôi có thể trả lãi, nhưng phải tuân theo mức lãi suất thông thường, mấy người tốt nhất đừng có ép người quá đáng".

Giám đốc cười khẩy: "Tôi ép người? Đấy là do cậu ta tự mình mượn, liên quan gì đến tôi, vẫn là câu lúc nãy, một là trả lãi, hai là tiếp tục chơi, chọn một cái đi".

Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng: "Được, nếu đã vậy, tôi chơi mấy ván".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play