Đám bạn học cũng không có cách nào, chỉ có thể giả bộ bắt đầu sắp xếp đống dụng cụ ở hậu trường, vừa làm vừa nói nhỏ.
"Đình Đình, làm thế nào bây giờ?"
Tô Đình Đình cũng không có cách nào hết, khi đang chuẩn bị từ bỏ thì thấy cửa mở ra, cánh cửa này lúc trước luôn bị khóa, bây giờ lại được mở, một nhân viên công tác vào hội trường, sau đó lại đóng lại.
Tô Đình Đình vội vàng xông lên trước, gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Gõ mãi cuối cùng cũng có người mở, một cảnh sát vũ trang mặt lạnh như tiền nhìn cô ta.
"Thưa cô, không thể đi vào bằng lối này được".
Tô Đình Đình vội vàng lấy vé ra, chỉ vào mã vạch ở bên trên.
"Thưa đồng chí, tôi có vé!"
Cảnh sát vũ trang nói: "Có vé có thể đi cổng chính".
"Tôi…”
Nói xong, cảnh sát vũ trang liền đóng cửa lại,
Trong giây phút đóng cửa, Tô Đình Đình đột nhiên nhìn thấy Tần Lâm!
Tần Lâm đang vừa đi từ hội trường vào đây, Tô Đình Đình lập tức hét lên.
"Tôi muốn tố cáo! Tôi muốn tố cáo có người lẻn vào trong!"
Vừa nghe thấy câu này, hai cảnh sát vũ trang mở cửa, nhíu mày nói.
"Ai lẻn vào trong?"
Tô Đình Đình chỉ Tần Lâm rồi nói.
"Chính là anh ta! Anh ta là người lẻn vào trong!"
Tần Lâm nghe thấy câu này, liền nhìn sang bên ấy, không ngờ lại có thể nhìn thấy đám Tô Đình Đình ở hậu trường?
"Sao mấy người lại ở đây, chẳng phải tôi đưa mấy người vé vào cổng rồi sao?"
Tô Đình Đình vốn có vé, Tần Lâm lại cho bọn họ nhiều vé như vậy, sau lại chen chúc ở phía sau hậu trường?
Tô Đình Đình lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh đừng giả vờ nữa, đều là do anh hại bọn tôi, đưa bọn tôi vé giả, tôi vứt đi rồi!"
Tần Lâm nhíu mày: "Cái gì mà vé giả, cô đùa à".
Vé mà anh đưa là vé hàng đầu có thể vào bên trong, phải đi lối vào đặc biệt dành cho khách vip, Tô Đình Đình này lại vứt đi, đúng là ngu chết người.
Cảnh sát vũ trang nhìn Tần Lâm rồi hỏi.
"Anh là ai, xin mời xuất trình vé mời".
Có người tố cáo, nhất định phải kiểm tra, Tô Đình Đình đã tố cáo Tần Lâm không có tư cách vào trong, nên bọn họ vẫn cần phải kiểm tra.
Tần Lâm nói: "Tôi không có vé".
Cảnh sát vũ trang sững sờ: "Sao anh không có vé mà có thể vào được đây?"
Tần Lâm nói: "Tôi là diễn giả chính, là Tần đại sư".
Cảnh sát vũ trang sững sờ, Tần đại sư?
Bọn họ đương nhiên biết diễn giả chính của hôm nay là Tần đại sư, chỉ có điều bọn họ không quen anh mà thôi.
"Xin anh đợi chút".
Cảnh sát vũ trang cầm bộ đàm lên bắt đầu liên lạc, hỏi mấy câu đơn giản về đặc điểm tướng mạo của Tần đại sư, sau một hồi thảo luận, đã xác định được thân phận của Tần Lâm.
"Xin lỗi Tần đại sư, mời anh đi".
Nói xong, Tần Lâm nhìn bọn Tô Đình Đình, lắc đầu, sau đó rời đi.
Tô Đình Đình trợn mắt nhìn anh.
"Ê! Sao anh ta lại đi rồi! Sao mấy người lại để anh ta đi? Mau bắt anh ta lại chứ! Mấy người làm gì vậy!"
Cảnh sát vũ trang nhíu mày: "Cô không nghe thấy à, anh ta là Tần đại sư, là diễn giả chính, bắt anh ta làm gì?"
Tô Đình Đình cạn lời: "Anh ta nói anh ta là Tần đại sư mà mấy người cũng tin được à? Tôi quen anh ta, anh ta không phải Tần đại sư, anh ta giả mạo làm nhân viên công tác để lẻn vào đây, thế mà mấy người cũng tin, đồ não tàn!"
Lời Tô Đình Đình khiến cảnh sát vũ trang tức giận, hai người liền trói tay Tô Đình Đình lại sau lưng rồi ấn cô ta xuống đất.
"Ở đây có người làm loạn, chúng ta cứ bắt cô ta giam lại đã!"
Tô Đình Đình liều mạng giãy giụa: "Mấy người làm gì vậy, mấy người thả tôi ra, tôi có vé, tôi là khách quý của mấy người!"
Mấy người kia không nói lời nào, cái loại này mà cũng là khách quý á?
Sau đó liền áp giải Tô Đình Đình đi.
Tô Đình Đình bị áp giải đi, mấy bạn học sững sờ, không biết phải làm thế nào.
Đám bạn họ bị khóa ở bên trong hậu trường, lúc này chương trình cũng đã bắt đầu, không ít người bắt đầu lên sân khấu phát biểu, Tần đại sư cũng sắp lên sân khấu rồi.
Mấy bạn học nhìn qua khe hở, đột nhiên nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao ở hàng đầu.
"Mấy người xem! Hàng đầu tiên có phải Lâm Nguyệt Dao không?"
"Hình như phải! Đúng là Nguyệt Dao rồi!"
"Sao Nguyệt Dao có thể ngồi ở hàng đầu được? Chẳng nhẽ..."
Tất cả bạn học đều mắt chữ A mồm chữ O, đột nhiên nghĩ lại, chẳng nhẽ vé anh họ Nguyệt Dao đưa là thật?
"Chẳng nhẽ chúng ta vứt vé hàng đầu đi rồi?"
Nói xong câu này, mọi người lập tức buồn rầu.
Bây giờ nhớ lại, Lâm Nguyệt Dao cũng không phải bị bắt đi mà như được cảnh sát vũ trang đưa vào lối đi đặc biệt để tiến vào khu vip, ngồi hàng ghế đầu tiên.
Bọn họ vốn cũng có vé như Lâm Nguyệt Dao, vì tin lời Tô Đình Đình ngu ngốc nên mới vứt vé hàng ghế đầu vào thùng rác.
"Làm thế nào bây giờ, chúng ta cũng không thể cứ ở đây, chúng ta có vé mà, cậu xem hàng ghế đầu đâu có ai ngồi".
Vé là cố định, hàng ghế đầu không có ai ngồi, bọn họ thì kẹt ở hậu trường, đúng là bực mình mà.
"Gọi điện thoại cho Nguyệt Dao xem cô ấy có cách nào không?"
Nói xong, mọi người liền gọi cho Lâm Nguyệt Dao.
"Alo, Nguyệt Dao à, bọn tớ đang bị kẹt ở hậu trường, cậu nghĩ cách giúp bọn tớ ra ngoài được không?”
Hai bên nói mấy câu, Lâm Nguyệt Dao đi đến hậu trường, nhìn thấy đám bạn học quả nhiên đang ở đây, liền nói với cảnh sát vũ trang.
"Đồng chí, bên trong là bạn của tôi, tôi có thể vào không?
Cảnh sát vũ trang gật đầu: "Có thể".
Nói xong, liền mở cửa cho Lâm Nguyệt Dao vào, cuối cùng lúc đóng cửa mới nói.
"Vào trong thì được nhưng không quay lại được".
Cửa đóng rồi, mặt Lâm Nguyệt Dao lập tức biến sắc.
"Cái gì! Vậy tôi không vào nữa, tôi muốn quay lại!"
Tiếc rằng, cửa đã bị đóng lại rồi.
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao vô cùng khó coi, quay người tức giận nhìn đám bạn học.
"Mấy cậu hay lắm, chẳng phải tớ đưa vé cho mấy cậu rồi sao! Mấy cậu sao lại bị kẹt ở đây?"
Đám bạn học cúi đầu, xấu hổ.
"Nguyệt Dao, thực sự xin lỗi cậu, đều tại Tô Đình Đình, cô ta vứt vé của bọn tớ đi..."
Mấy bạn họ càng nói giọng càng nhỏ, bọn họ cũng hơi chột dạ, nếu không vì bọn họ không tin thì cũng sẽ không để cho Tô Đình Đình vứt vé đi.
Vậy nên ai ai cũng lộ vẻ xấu hổ, nếu không vì bọn họ không tin Lâm Nguyệt Dao thì sao có thể thành ra như vậy được.
Lúc này, âm thanh bên ngoài vang lên, MC đã nói xong lời mở đầu.
"Sau đây, mời Tần đại sư lên sân khấu!"
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tần Lâm lên sân khấu, ngồi ở vị trí chủ tọa, bắt đầu diễn thuyết.
Giống với lần trước, Tần Lâm vẫn đeo mặt nạ, dù sao cũng là liên minh thần y với quy mô toàn tỉnh, thân phận của Tần Lâm đặc biệt, vẫn nên không để người khác biết thì hơn.
Đám Lâm Nguyệt Dao vô cùng sốt ruột: "Tần đại sư đi ra rồi, mau xem xem!"
Mọi người chỉ có thể nhìn qua khe hở của biển quảng cáo, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, còn chẳng nghe rõ, vị trí này tệ quá.
Lâm Nguyệt Dao sốt ruột nhưng cũng không đi ra, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tần Lâm, xem xem anh có cách nào không, kết quả mãi mà không thấy Tần Lâm trả lời, gọi điện thoại cũng không có người bắt máy.
Lâm Nguyệt Dao hết cách, chỉ có thể nhìn qua khe hở của tấm biển quảng cáo để xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT