Con bé này đúng là tùy tiện, cứ nằm bò trên lưng Tần Lâm, trên lưng anh lập tức có cảm giác mềm mại tròn tròn, khiến Tần Lâm khó kìm chế được.
Không biết có phải Trần Khả Nhi cố ý không, vặn vẹo hai cái trên lưng Tần Lâm rồi mới xuống, sau đó còn cười hi hi mà nói.
"Anh rể giỏi thật, Vũ Đại Kim này phiền quá, mỗi lần em đi du lịch hoặc nói chuyện với mọi người, anh ta đều điên cuồng mà tham gia góp vui, lần này anh dạy anh ta một trận, chắc sau này anh ta không dám đến làm phiền em nữa đâu".
Tần Lâm cười, cũng không nói gì, đưa Trần Khả Nhi lên xe.
Mặc dù quyến luyến không thôi, nhưng cũng chẳng có cách nào hết, Trần Khả Nhi vẫn phải về nhà.
Sau khi rời khỏi vẫn không chịu buông tha, Tần Lâm chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn Zalo của Trần Khả Nhi.
"Anh rể, sau này lúc không có ai, anh làm bạn trai của em được không?"
"..."
Tần Lâm sa mạc lời, con bé này muốn diễn giả thành thật hả?
"Không được, như thế này thì có lỗi với chị gái em lắm".
Mặc dù Tần Lâm với Trần Diên chỉ là giả thôi, có điều nếu làm như vậy thì vẫn không thích hợp.
Trần Khả Nhi: "Anh rể yên tâm, chúng ta cũng đâu phải bạn trai bạn gái thật, anh chỉ làm bạn trai hờ của em thôi, sao nào, chỉ là khi nào em cần thì anh xuất hiện là được!"
Tần Lâm cười gượng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cái từ "bạn trai hờ" này, mới lạ thật.
"Ha ha, sau này tính sau nhé".
"Anh không từ chối là em coi là đồng ý đấy!"
Trần Khả Nhi cũng chẳng thèm quan tâm, liền coi Tần Lâm là bạn trai hờ.
Vốn định về nhà, có điều nghĩ đến mấy ngày nữa chuẩn bị tổ chức liên minh thần y, không biết Lâm Nguyệt Dao có biết tin này không.
Từ khi Tần Lâm cứu Lâm Nguyệt Dao, thái độ của cô em họ này thay đổi hẳn, bây giờ bắt đầu có dáng vẻ đúng của một cô em họ rồi.
Chỉ có điều Lâm Nguyệt Dao không biết Tần Lâm là Tần đại sư, nếu không thái độ chắc sẽ càng nhiệt tình hơn.
Anh đến nhà dì Hai, vừa vào đã thấy bên trong vô cùng ồn ào, hình như có cãi nhau.
Tần Lâm đi vào, mắt Đường Mẫn sáng lên, bà ấy nói nhỏ.
“Tần Lâm đến rồi à, mau vào đi!"
Đổi giày cho Tần Lâm xong, Đường Mẫn chỉ vào phòng của Lâm Nguyệt Dao mà nói: "Bên trong có mấy đứa bạn đại học của Nguyệt Dao đang nghiên cứu thảo luận về y thuật".
Tần Lâm cạn lời: "Đây là nghiên cứu thảo luận y thuật hay là cãi nhau vậy?"
Tiếng ồn bên trong không nhỏ, chẳng khác gì cãi nhau ở ngoài đường ngoài chợ.
Đường Mẫn cũng bất đắc dĩ cười mấy tiếng, mỗi lần bạn học của Lâm Nguyệt Dao đến là đều như vậy, mọi người vốn là người làm nghề khá học thuật nên thích thảo luận một số thứ.
Lại là chủ nhiệm của những bệnh viện lớn, tuổi tác cũng không lớn, trình độ cũng không cao, vậy nên thích tranh luận một số vấn đề.
Có những lúc có thể tranh luận mấy tiếng đồng hồ về những kỹ thuật trong y học.
Đường Mẫn đẩy cửa phòng rồi gõ cửa, nói.
"Nguyệt Dao à, tí nữa bọn con bàn tiếp nhé, anh họ con đến rồi".
Lâm Nguyệt Dao đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai với đám bạn họ, vừa nhìn thấy Tần Lâm đến liền nói.
"Đúng lúc lắm, anh họ đến đúng lúc thật, từ góc độ Đông y, anh nói xem sự giảm nhiệt độ về mặt vật lý có cần thiết không!"
Tần Lâm nhìn Lâm Nguyệt Dao đang đối đầu với một bạn học nữ, trông có vẻ đang thảo luận về y học, liền cười mỉm nói.
"Bất kỳ chuyện gì cũng phải nhìn từ góc độ biện chứng, có điều nhiệt độ giảm về mặt vật lý đúng là cần thiết".
Tần Lâm nói xong, cô gái kia liền nhíu mày.
"Anh là bác sĩ của bệnh viện nào? Nói năng phải có trách nhiệm chứ?"
Bị người ta phản bác, đương nhiên sẽ không phục, vậy nên Tần Lâm vừa nói, cô gái kia liền không vui.
Lâm Nguyệt Dao cười khẩy một tiếng: "Đình Đình, sao vậy, anh họ tớ đồng ý với quan điểm của tớ rồi, cậu tức hả?"
Lâm Nguyệt Dao giới thiệu qua: "Đây là bạn đại học của em, Tô Đình Đình, bác sĩ khoa nội, bây giờ đang là chủ nhiệm của bệnh viện tỉnh".
Tô Đình Đình giận dỗi không thèm nhìn Tần Lâm, ôm cánh tay, ra vẻ lạnh lùng.
"Anh tốt nghiệp trường nào ra thế?"
Tần Lâm nói: "Tôi chưa từng học đại học".
Tô Đình Đình nhíu mày: "Chưa từng học đại học? Nhưng mà Nguyệt Dao bảo anh là bác sĩ Đông y mà?"
Tần Lâm nói: "Không sai, tôi là bác sĩ Đông y, tôi học từ sư phụ tôi".
Tô Đình Đình lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ: "Học từ sư phụ? Thầy lang giang hồ à?"
Bọn họ đều là sinh viên của những trường đại học nổi tiếng, nên cực kỳ khinh thường những ai không học đại học.
Đặc biệt là trên phương diện y học, người học y phải có một trái tim muốn cứu sống người, vậy nên mọi người đều không so bì ai kiếm được nhiều tiền hơn mà so bì y thuật của ai cao siêu hơn, ai cứu được nhiều người bệnh hơn.
Còn trên lĩnh vực y học, quan trọng nhất là xuất thân từ trường lớp nào ra.
Những kiến thức học được ở đại học mới là những kiến thức có ích, có rất nhiều thầy lang giang hồ đều dựa vào mấy phương thuốc cổ truyền, học một số kinh nghiệm mà sư phụ chỉ dạy rồi hành nghề y, cơ bản chẳng dựa trên lý luận gì, sư phụ dạy thế nào, đồ đệ làm như thế, vậy nên rất nhiều người đều coi thường mấy thầy lang giang hồ này.
Tô Đình Đình nói xong, Lâm Nguyệt Dao lắc đầu.
"Tô Đình Đình, cậu đừng khinh thường anh ấy, bây giờ anh họ là chuyên gia đặc biệt trên danh nghĩa của bệnh viện tớ đấy, tự mình mở y quán, bàn về cấp bậc thì còn cao hơn cậu đấy".
Tô Đình Đình cười khẩy: "Chuyên gia trên danh nghĩa? Ha ha, tốn không ít tiền nhỉ!"
Theo như Tô Đình Đình thấy, với tuổi tác của Tần Lâm không thể nào làm chuyên gia đặc biệt được, trừ khi có quan hệ, tặng quà cho viện trưởng, tốn không ít tiền mà mua chức vị hữu danh vô thực mà thôi.
Lâm Nguyệt Dao trợn mắt nhìn cô ta, cũng không giải thích, cô cũng chẳng có gì để giải thích với loại người như Tô Đình Đình.
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, thực lực của Tần Lâm mặc dù không phải là cao nhất nhưng cũng là có trình độ, dù sao mấy phương thuốc cũng chữa đúng bệnh, giúp cô ấy cứu sống người bệnh mấy lần.
Mấy bạn học thấy hai người vẫn đang đối đầu, vội vàng giảng hòa.
"He he, Đình Đình và Nguyệt Dao lúc đi học đều là học bá*, không ngờ tốt nghiệp xong vẫn chịu khó học tập đến vậy, tranh luận trên phương diện học thuật mà không phân cao thấp". (Học bá: người học giỏi)
"Đúng vậy đó, về chuyện hạ nhiệt độ vật lý, hình như có nhiều người cũng từng bàn về vấn đề này, đến nay vẫn chưa nghiên cứu được kết quả tuyệt đối".
"Ừm, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa, thảo luận về liên minh thần y ngày mai đi".
Nhắc đến liên minh thần y, mọi người đều vô cùng hào hứng.
"Đúng vậy, rốt cuộc mọi người có lấy được vé vào cửa của liên minh thần y không?"
"Liên minh thần y là chương trình lớn trong phạm vi toàn tỉnh, nghe nói chỉ có chuyên gia cao cấp mới nhận được thư mới, hay là chúng ta tìm bọn phe vé xem có mua được không?"
"Đùa gì vậy, đây đâu phải là buổi hòa nhạc, lấy đâu ra vé chợ đen, trừ phi có chuyên gia cấp cao giới thiệu thì mới được”.
Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, Tô Đình Đình lại chẳng hề nói gì, cười khinh khỉnh.
Mấy bạn học sững sờ: "Sao thế, Đình Đình lấy được vé vào cửa rồi à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT