Lại dám dùng tấm séc của Chu Cách để khoe khoang, đúng là muốn chết mà, nếu như anh đổi thành tên của ông chủ khác, nói không chừng vẫn có người tin.

Đương nhiên rồi, có thể Tần Lâm cũng không nhặt được sổ séc của những ông chủ khác.

Có một cô gái nói: “Lấy trộm sổ séc của người khác là tội nặng đấy, bắt được sẽ bị phạt!”

Trần Khả Nhi cau mày: “Cậu nói linh tinh gì vậy chứ, mù à, ai nói bạn trai tớ ăn trộm hả?”

“Ha ha, lẽ nào không phải sao? Cậu cũng biết Chu Cách mà, cậu cho rằng bạn trai mình có quyền bảo Chu Cách đưa một tấm séc trắng cho anh ta sao?”

Trần Khả Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, mặc dù cô ấy cũng không tin Tần Lâm có quyền lực như thế, nhưng đám người này nói rất khó nghe.

“Anh rể, tấm séc này là thật hả?”

Trần Khả Nhi khẽ hỏi một câu.

Tần Lâm cười nhạt: “Em đoán xem?”

Trần Khả Nhi thấy cạn lời, nếu em mà đoán được còn hỏi anh làm gì.

Trần Khả Nhi cũng không tin Tần Lâm sở hữu tấm séc trắng của Chu Cách, nhưng anh rể cũng không phải loại người hay nói khoác, chắc có hiểu lầm gì đó, chỉ hi vọng lát nữa sẽ không bị mất mặt là được.

Vũ Đại Kim khoanh tay, bộ dạng xem kịch hay.

“Ha ha, nói phét thì cũng phải có giới hạn, bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người thế này, thú vị lắm đúng không?”

Mặc dù bây giờ không ít người coi thường Vũ Đại Kim, có điều nếu Tần Lâm thực sự đang chém gió vậy thì cuối cùng bọn họ vẫn phải chia tiền rượu, vẫn phải nhờ Vũ Đại Kim trả một phần, bớt được bằng nào thì hay bằng đó, hoặc là bảo anh ta trả phần lớn, dù sao anh ta cũng là người có tiền.

Quản lý nhanh chóng mang tấm séc đến nói với Tần Lâm.

“Thưa anh, tấm séc này là thật”.

Vừa dứt lời, Vũ Đại Kim lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào, các người kiểm tra kỹ vào, tấm séc này sao có thể là thật được chứ?”

Quản lý nói: “Tấm séc này thực sự là thật, chúng tôi đã liên hệ với ngân hàng, chẳng lẽ ngân hàng còn làm giả sao?”

Sắc mặt Vũ Đại Kim trở nên khó coi, cảm thấy như bị tát vào mặt vậy, có điều sau khi nghĩ lại, đột nhiên anh ta thấy có gì đó sai sai.

“Không đúng, tấm séc là thật, còn chữ ký thì sao? Chữ ký là giả đúng không?”

Quản lý lắc đầu: “Chúng tôi không thể nào thẩm định chữ ký được”.

Vũ Đại Kim đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha, tôi biết rồi, giám định thật giả kiểu của các anh cũng bằng hòa, vốn dĩ sổ séc này là thật, lúc nãy tôi đã nghi ngờ, chắc chắn là anh ta nhặt hoặc ăn trộm sổ séc của Chu Cách sau đó bắt chước chữ ký, làm thành tấm séc giả để đi lừa tiền!”

“Anh ta cũng biết dùng tấm séc này sẽ không rút tiền ở ngân hàng được, vì thế anh ta mới sử dụng séc ở những nơi thế này, chi trả một khoản tiền lớn! Chủ yếu đi lừa những nhà hàng kiểu như của các anh!”

Mặt quản lý trở nên nghiêm trọng, chuyện này khó xử đây, thứ nhất Tần Lâm tạm thời không thể đắc tội, nhỡ đâu tấm séc này là thật, chẳng phải sẽ đắc tội với khách hàng sao?

Nhưng nếu tấm séc này là giả, hôm nay sẽ mất hơn triệu một tệ.

Quản lý chần chừ do dự rồi nói với Tần Lâm.

“Anh Tần, chúng tôi cần tìm cơ quan chuyên phụ trách giám định chữ ký để xác nhận rồi mới có thể đưa kết quả cho anh được”.

Tần Lâm cười nhạt: “Không cần phiền phức như thế đâu, tôi gọi Chu Cách qua đây nhé”.

Anh vừa dứt lời đám đông lập tức sững sờ, sau đó Vũ Đại Kim đứng phắt dậy nói với Tần Lâm.

“Con mẹ anh đừng có nói phét nữa, anh có thể gọi Chu Cách đến đây sao?”

Biểu cảm của Vũ Đại Kim vô cùng dữ tợn, giống như sắp ăn thịt người vậy.

Anh ta đã thấy Tần Lâm chướng mắt từ lâu rồi, vừa đến đã khoe khoang ra vẻ.

Năm lần bảy lượt khiến anh ta khó xử, hơn nữa vốn dĩ anh ta thích Trần Khả Nhi, đố kỵ cộng hận thù khiến anh ta chỉ muốn nhìn thấy cảnh tượng Tần Lâm bị mất mặt.

Bảo Chu Cách đến?

Anh không nói phét thì chết à?

Chu Cách có thân phận gì, là minh tinh quốc tế!

Đừng nói là Tần Lâm, ngay cả Mã Lương Điền, ông chủ nổi tiếng nhất trong giới giải trí cũng không thể nào nói một câu là bảo Chu Cách đến được.

Anh ta nhất định phải bóc mẽ Tần Lâm trước mặt Trần Khả Nhi, để cô ấy biết được Tần Lâm giả dối thế nào, mở mồm ra là nói phét.

Tần Lâm cười khẩy: “Sao nào, anh cho rằng tôi không thể gọi Chu Cách đến được sao?”

Vũ Đại Kim cười khẩy: “Ai chẳng biết chém gió, gọi Chu Cách đến đây? Anh nói phét vừa thôi!”

“Ồ? Vậy nếu tôi gọi Chu Cách đến đây thì sao?”, đổi lại là ngày thường Tần Lâm chẳng thèm so đo, nhưng lần này tên Vũ Đại Kim đã chọc tức anh, thực sự thấy anh ta chướng mắt.

Vũ Đại Kim cầm chén rượu rồi nói: “Nếu anh thực sự gọi Chu Cách đến đây, tôi sẽ ăn cái chén này!”

Tần Lâm bĩu môi lộ vẻ mặt chế giễu: “Được, vậy anh phải chuẩn bị tinh thần đi”.

Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại gọi cho Chu Cách.

Sau khi đổ vài tiếng chuông, Chu Cách bắt máy.

“Tần đại sư? Là Tần đại sư sao?”

Tần Lâm nói: “Là tôi”.

Chu Cách kinh ngạc, trước đây đã để lại ấn tượng không tốt với Tần Lâm, ông ta luôn muốn tìm cách bù đắp, nhưng chủ động liên lạc lại sợ làm phiền đến anh, vì thế ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng nhưng lại không có cơ hội.

Không ngờ rằng Tần đại sư lại chủ động gọi điện, Chu Cách thực sự rất vui.

Tần Lâm cười: “Tôi đang ở nhà hàng phong cách Singapore, ông đến đi tôi mời ông xem xiếc”.

“Hả? Được, tôi sẽ đến ngay!”

Nói xong, hai người tắt máy.

Sau khi tắt máy, Vũ Đại Kim vẫn ra vẻ chế giễu.

“Giả vờ, cứ giả vờ đi, cho dù anh thực sự gọi điện cho Chu Cách, anh có thể dùng cái giọng điệu đấy sao?”

“Chu Cách là ai chứ, bất luận là về thân phận, địa vị hay tuổi tác đều hơn anh, khi nói chuyện anh phải tôn trọng ông ấy mới đúng chứ?”

Không thể không nói mặc dù Vũ Đại Kim nhằm vào Tần Lâm, nhưng anh ta nói cũng có lý.

Bây giờ thân phận của Chu Cách rất cao quý, có thể nói là minh tinh nổi tiếng nhất trong giới giải trí, có tầm ảnh hưởng quốc tế.

Còn Tần Lâm chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, có thể có địa vị siêu phàm gì chứ?

Nói chuyện với Chu Cách nên khiêm tốn một chút, ít nhất cũng phải tự nghĩ mình là bề dưới.

Nhưng giọng điệu lúc nãy của Tần Lâm rõ ràng không phải đang nói chuyện với nhân vật lớn như Chu Cách, nói không chừng lại gọi 10086, sau đó tự biên tự diễn.

Trần Khả Nhi cũng thấy khó chịu, nghi ngờ không biết anh rể có thực sự quen biết Chu Cách hay không? Ông ta là minh tinh nổi tiếng, có thể quen biết với nhân vật như thế, chắc anh rể không chém gió đúng không?

Tần Lâm cười khẩy.

“Là tầm mắt giới hạn trí tưởng tượng của anh”.

Vũ Đại Kim hừ lạnh lùng: “Diễn, anh cứ tiếp tục diễn đi, tôi muốn xem xem, Chu Cách sẽ xuất hiện thế nào! Lát nữa nếu không phải đại minh tinh Chu Cách xuất hiện thì hôm nay chắc chắn có kịch hay xem rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play