Nghĩ đến chị Lôi Hồng đây đang là bà trùm của tỉnh lỵ, dù là tài lực hay là thực lực thì đều vô cùng hùng hậu.

Tần Lâm cũng không để ý, liền nhận món quà.

Sau khi thu dọn xong, đột nhiên điện thoại reo lên, là Chúc Linh Linh gọi đến, hai người nói chuyện vài câu, cũng khá lâu rồi chưa gặp nhau.

Từ sau lần náo loạn với nhà họ Chúc, cả nhà Chúc Linh Linh đã chuyển về nhà của mình, lâu lắm rồi không qua lại với bà cụ, cơ bản cắt đứt liên lạc.

Nói đến đây, Tần Lâm cũng lâu không gặp Chúc Linh Linh rồi.

"Vừa hay, anh có món quà này muốn tặng cho em".

Tần Lâm cười, Chúc Linh Linh may mắn ghê, nếu không phải vì cô ấy gọi điện đúng lúc này, Tần Lâm cũng không biết tặng chiếc dây chuyền hồng ngọc này cho ai.

Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đến nhà Chúc Linh Linh, vừa vào trong đã nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng cười lanh lảnh của con gái.

Sau khi đi vào nhìn thấy cả nhà ba người Chúc Linh Linh, còn có một cô gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha.

"Anh Tiểu Lâm, anh đến rồi à, đây là bạn thân của em Tưởng Na Na, lúc trước cô ấy đi du học ở nước ngoài, bây giờ mới về".

Tần Lâm vừa vào, Vương Vân đã tỏ ra khó chịu, đặc biệt là từ khi phải chuyển ra khỏi trang viên Thanh Mai, tâm trạng của bà ấy càng khó chịu hơn.

Vẫn luôn nghĩ cách để lừa lấy lại được căn nhà ấy của Tần Lâm.

Tần Lâm tiến vào trong, Vương Vân và Tưởng Na Na đều đánh mắt với nhau, Tưởng Na Na nhìn Tần Lâm một cái, lập tức nhíu mày.

"Xin chào", Tần Lâm lịch sự nên chào hỏi như bình thường.

Tưởng Na Na lại nhíu mày, kỳ quái mà nói: "Chào cái gì mà chào, nhân lúc tôi không ở đây, anh quyến rũ bạn thân của tôi, anh đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa?". Ngôn Tình Sắc

"Nói cho anh biết, hôm nay tôi gặp anh, cảm thấy rất thất vọng với anh, tôi sẽ không đồng ý chuyện giữa anh và Linh Linh!"

Tưởng Na Na vừa mở miệng đã hùng hổ hăm dọa, không hề khách khí.

Tần Lâm nhíu mày: "Cô nói cái gì vậy?"

Tưởng Na Na lạnh lùng cười một tiếng: "Anh giả ngu làm cái gì".

"Tôi đã nghe ngóng đủ mọi chuyện về anh rồi, từ một đại thiếu gia nhà giàu, bây giờ chỉ là bác sĩ của y quán, trừ cái tổ trạch được để lại, anh chẳng có gì cả, đúng không?"

"Nghe nói dạo này anh có việc gì cũng cần Linh Linh giúp đỡ? Để Linh Linh nuôi anh? Anh chẳng nhẽ nghĩ mình có nhà liền có thể bảo Linh Linh gả cho anh sao?"

"Nói cho anh biết, loại người như anh, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý để bạn thân tôi gả cho anh!"

Tưởng Na Na nói năng chẳng hề khách khí, trợn trừng mắt lên, dáng vẻ hống hách.

Tần Lâm nhíu mày, lạnh lùng cười.

"Tôi như thế nào, cô không cần phải đi hỏi, dựa vào thân phận của cô, cô cũng chẳng hỏi rõ được đâu".

"Còn về phần chuyện giữa tôi và Linh Linh, chúng tôi còn chưa đến mức bàn chuyện cưới xin".

"Cho dù thực sự có cưới xin đi chăng nữa, cũng không đến lượt cô chen miệng vào".

"Nói tôi không đủ tư cách, cô nghĩ cô là cái thá gì chứ?"

Mấy câu này của Tần Lâm khiến sắc mặt Tưởng Na Na xanh lét như tàu lá chuối.

"Anh...anh dám nói thế với tôi!"

Chúc Linh Linh vội vàng kéo Tưởng Na Na lại: "Na Na! Cậu làm gì vậy, sao lại nói năng như vậy với anh Tiểu Lâm!"

Tưởng Na Na tức đến mức không chịu nổi, ôm eo thở hổn hển.

"Tớ nói anh ta thì làm sao chứ, anh ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đã vậy còn không cho người khác nói, dám nói tớ chẳng là cái thá gì, tức chết mất, tức chết mất!"

"Linh Linh, cậu xem anh ta sao có thể so được với John được?"

Chúc Linh Linh nhíu mày: "Na Na đừng nói vớ vẩn, tớ và John chẳng có quan hệ gì hết".

Tưởng Na Na lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu thấy không có quan hệ, John lại thích cậu, nếu không sao lại bay từ nước Mễ xa xôi về đến đây?"

Chúc Linh Linh nhíu mày, lúc này cũng không biết phải nói gì.

Tưởng Na Na lần này không về nước một mình, mà còn đem theo một anh bạn học người nước ngoài.

Anh bạn học tên là John, là người nước Mễ, lúc trước khi nghỉ hè đến Hoa Hạ chơi mấy lần, cũng từng gặp Chúc Linh Linh, gặp một lần xong liền cả đời không quên, vẫn luôn nhớ nhung đến cô.

Lần này nghe nói Chúc Linh Linh có bạn trai rồi, John thực sự không ngồi yên được, vội vàng chuẩn bị thổ lộ với Chúc Linh Linh.

Vương vân nghe thấy vậy liền cười khẩy: "Đúng vậy, mẹ nghe nói John ở nước ngoài cũng rất được ấy, làm kinh tế, mỗi phút đều kiếm được mấy triệu, có những người không so được đâu?"

Vương Vân kỳ quái trợn mắt nhìn Tần Lâm.

Sau đó, đột nhiên nhìn thấy trên tủ giầy có một chiếc hộp.

"Á? Đây là cái gì?"

Vương Vân cầm chiếc hộp, liền bóc ra.

Tần Lâm vừa định nói, Vương Vân đã trợn mắt nhìn anh.

"Làm gì vậy, đồ nhà tôi!"

Nói xong, Vương Vân mở hộp ra, mắt sáng lên.

"Wow, dây chuyền hồng ngọc!"

Trong các loại đá quý cao cấp, dây chuyền hồng ngọc là loại kinh điển không bao giờ lỗi thời.

Hơn nữa trên thị trường có rất nhiều hồng ngọc, loại xuất chúng lại vô cùng ít.

Viên hồng ngọc này vô cùng lóng lánh, trong suốt, hình như bên trong không có bất kỳ tạp chất nào, trông vô cùng sang trọng, giá thành cũng không rẻ.

"Chiếc dây chuyền hồng ngọc này đẹp quá, chắc cũng phải mấy trăm nghìn nhỉ? Linh Linh, con mua tặng mẹ à?"

Vương Vân da mặt dày thật, nhìn thấy đồ tốt liền muốn lấy luôn.

Chúc Linh Linh mơ hồ lắc đầu: "Không phải đâu, con đâu mua thứ này".

Vương Vân lại hỏi: "Na Na, là cháu mua tặng dì Vương à?"

Tưởng Na Na bất đắc dĩ nói: "Cháu cũng muốn mua tặng dì lắm, nhưng không mua nổi, món đồ đắt thế này cháu còn không mua được cho mình".

Vương Vân gật đầu, nói cũng có lý.

"Vậy cái này là ai mua tặng cho tôi?"

Da mặt Vương Vân dày hơn tường thành, cầm đồ liền không muốn bỏ xuống.

"Chắc là John nhỉ?", Tưởng Na Na nói một câu như vậy.

Vương Vân đột nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy, là John, nhất định là John mua tặng dì".

Vừa nói xong câu này, John đi ra từ phòng vệ sinh: "Dì, mọi người đang nói cái gì về cháu thế?"

John này vì theo đuổi Chúc Linh Linh mà bỏ ra khá nhiều công sức, nói tiếng Trung vô cùng trôi chảy.

Vương Vân kích động cầm hộp dây chuyền, mở ra, lộ ra viên hồng ngọc màu đỏ, hỏi.

"John, cái này là quà cháu mua tặng dì à?"

John sững sờ: "Cái này..."

Viên hồng ngọc này vừa nhìn là biết rất đắt, ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn, thậm chí còn đến cả triệu tệ ấy, John sao mua được nổi thứ này?

Tưởng Na Na cười nói: "John, không phải cậu nói với tớ cậu không có nhiều tiền sao, kết quả lại mua được món quà đắt thế này, cậu chả thật lòng gì cả, dám lừa cả tớ!"

Nghe thấy Tưởng Na Na nói như vậy, John lập tức cười, gật đầu.

"He he, dì thích là được rồi".

Mọi người đều nghĩ như vậy thì anh ta cứ nhận luôn, vừa vặn anh ta cũng không chuẩn bị được món quà như này, không ngờ lại có người đưa đến tận cửa.

Vương Vân cười tươi như hoa.

"Tốt quá, dì thích nhất là đá quý, cháu chọn khéo ghê, đá hồng ngọc phù hợp nhất với khí chất của dì, mà mở chiếc hộp dây chuyền này thế nào nhỉ, dì thử xem".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play