*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Lâm luồn ra sau phòng trang điềm, sau đó leo tường xông vào, phòng trang điềm này là một phòng trệt, với khả năng của Tần Lâm thì có thể dễ dàng leo vào, nóc phòng được làm bằng xi măng cốt thép, mặc dù Tần Lâm có thể phá được, nhưng sợ Tô Văn Kỳ ở bên dưới có thề bị thương nên chọn cách bò vào từ lỗ thông gió.

Chui vào lỗ thông gió, bò một hồi liền đến ngay phía trên phòng thay đồ mà Tô Văn Kỳ đang trốn.

Lúc này phòng thay đồ đã bị mấy tên da đen đập ra một cái lỗ, bốn tên vô cùng kích động, cứ nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng cao gầy nuột nà của Tô Văn Kỳ là cảm giác như toàn thân bốc lửa.

Đập được cái lỗ xong, một người đàn ông thò tay vào cố gắng mỡ khóa cửa.

“Âm Đột nhiên hắn hét lên, lộ ra vẻ đau đớn, sau đó rút tay ra, trên đó cắm một chiếc khuyên tai to bằng ngón tay cái, cánh tay hắn chảy đầy máu.

Tên da đen chửi rùa mấy câu, bốn người liền điên cuồng đạp cửa, Tô Văn Kỳ lúc này hai chân nhữn ra không làm gì được, toàn thân nóng rực lên, chỉ còn chút ý thức còn tỉnh táo.

"Ê" Nghe thấy tiếng nói, Tô Văn Kỳ vừa ngầng đầu, đột nhiên nhìn thấy mặt Tần Lâm.

Tô Văn Kỹ vui vẻ vô cùng.

“Anh đến rồi!" Tần Lâm nhìn tình hình trước mắt, mặc dù có thể giải quyết mấy tên da đen một cách dễ dàng nhưng bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, nếu như xông ra lúc này thì khó lòng giải thích.

Hơn nữa mặt Tô Văn Kỳ đỏ như vậy, hai mắt mơ màng, trông có vẻ như bị hạ độc.

Tần Lâm duỗi tay ra: “Nắm lấy tay tôi!”

Tô Văn Kỳ vội vàng nắm lấy tay Tần Lâm, anh kéo một phát liền lôi được Tô Văn Kỳ lên.

Hai người chui vào đường ống thông gió, nằm trong vòng tay của Tần Lâm, Tô Văn Kỳ cảm giác không chịu nổi nữa, liền nhũn trong lòng anh, tay thò vào trong quần áo của Tần Lâm, sỡ sờ cơ thề anh.

Tần Lâm nhíu mày: “Bà cô à, đừng nghịch ð đây”

Tần Lâm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ấn mấy phát vào hai huyệt vị sau cổ cô ấy.

Triệu chứng của Tô Văn Kỳ mới thuyên giảm một chút, có điều cơ thể vẫn rất yếu ớt.

“Đi thôi, tôi đưa cô đi”

Tần Lâm đưa theo Tô Văn Kỳ leo từ đường ống ra ngoài, hai người leo lên nóc phòng, bên dưới toàn là phóng viên.

Tần Lâm để Tô Văn Kỳ nằm ngang, nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô là biết bị hạ thuốc.

“Tôi không có kim bạc, cô nhịn chút nhé”

Tần Lâm ra ngoài ăn cơm với Tô Văn Kỳ nên không mang theo kim bạc, chỉ dùng tay bấm huyệt và phương pháp xoa bóp đề ép độc tố trong cơ thề ra.

Mấy phút sau, Tô Văn Kỳ đỡ hơn nhiều, Tần Lâm hỏi.

“Bân dưới toàn phóng viên, chúng ta đi thế nào?”

Tô Văn Kỳ hít sâu một hơi: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho chị Điền”

Sau khi liên lạc được với người đại diện, chị Điền lo lắng vô cùng, không ngờ Tô Văn Kỳ lại xảy



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play