*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Lâm bất đắc dĩ nói: "Cô không ngại à?" "Hi hi, người ta cũng không biết mà, tôi bị người khác nhờ vả, phải mời anh thêm lần nữa, nhưng không biết có mời nổi không nhỉ?" Tần Lâm cười: "Tôi đương nhiên phải nề mặt Thiên Hậu Tô cô rồi, được rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó, cô gái kia hình như lại sốt cao rồi".
Tô Văn Kỳ đã mỡ miệng nhờ anh, Tần Lâm vẫn nên nề cô ấy, cầm hòm thuốc Đông y theo rồi ra ngoài.
Ra ngoài cửa đã nhìn thấy Lão Toàn lái xe đến đợi Tần Lâm, lại gặp mặt rồi, Lão Toàn có hơi lúng túng, không có dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước, bây giờ một mực cung kính.
"Cậu Tần, mời".
Tần Lâm lên xe, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Trâu.
Trâu Văn Sinh nhíu mày mãi, mặc dù không nói gì khiến Tần Lâm tức giận nhưng từ vẻ mặt có thể thấy ông ta không phục.
Tần Lâm không quan tâm đến ông ta, anh nề mặt của Tô Văn Kỳ chứ không phải người khác.
Đến khi ngồi xuống giường, nhìn thấy sắc mặt bệnh nhân, anh vuốt trán, kéo mí mắt, bắt mạch.
Sau đó, Tần Lâm rút kim bạc ra, giữ chặt tay A Nghiên.
Tần Lâm chẳng thèm quan tâm đến những người khác ở đây, vậy nên không cần giải thích cho bọn họ, chữa xong liền đi.
Nắm lấy tay A Nghiên, bóp lấy ngón cái của cô, kìm bạc đâm vào phần có vân tay của ngón tay.
"Cậu làm cải gì vậy!" Trâu Văn Sinh sốt ruột, đâu ra trò châm cứu ð chỗ đấy? Mười ngón tay nối với tim, nếu như ở thời cổ đại thì đây được coi là hình phạt tàn nhẫn rồi, dùng kim đâm vào ngón tay sẽ tạo cảm giác vô cùng đau đớn! Tiểu Phượng vội vàng kéo Trâu Văn Sinh lại: "Chú Trâu, chú đừng nói nữa, cứ xem đã!" Trâu Văn Sinh chỉ có thề nghiến răng, đứng bên cạnh sốt ruột nhìn con gái.
Cây kim bạc này đâm vào, A Nghiên quả nhiên nhíu mày, lúc trước dù những bác sĩ khác có hành hạ cô ấy thế nào thì cô ấy vẫn không có phản ứng gì.
"Đây.
" Tiết thần y lúc nãy nhìn thấy cảnh này, vô cùng kinh ngạc, muốn hỏi nhưng mà không dám.
Lúc trước bọn họ không ngừng mỉa mai Tần Lâm, nói năng chẳng khách khí gì cả, bây giờ lại muốn thỉnh giáo người ta, e rằng đâu có dễ như vậy! Tần Lâm liếc nhìn Tiết thần y, do dự một lúc, nhưng vẫn giảng giải mấy câu.
Mặc dù mấy ngưỡi này thích khinh thường người khác, nhưng dù sao cũng là Đông y, dạy bọn họ một chút, thì có thể tạo phúc cho thể gian.
"Huyệt vị giữa ngón tay khá ít, đâm ở đầu ngón tay thì là hình phạt tàn khốc, châm cứu ở ngón tay thì phải đâm vào phần vân tay, dùng cách châm nông nhất là được".
"Chặn lại kinh mạch tuyến cuối, người bệnh có thể cảm nhận được cơn đau mà tỉnh dậy, sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu trị liệu tiếp, lúc này mới có hiệu quả".
"Vừa nãy tôi bắt mạch, cơ thề cô ấy có một dòng hỏa khí toán loạn, có vẻ như có người đã sử dụng cách châm cửu Thiêu Sơn Hỏa đúng không?" Tiết thần y vô cùng khiếp sợ! Những lý luận mà Tần Lâm vừa nói ra đã giải thích toàn bộ nghỉ vấn trong lòng ông ta, hơn nữa Tần Lâm chỉ mới bắt mạch mà có thể biết ông ta dùng Thiêu Sơn Hòa, cậu trai trẻ này giỏi quá.
Mặc dù không phải kỹ thuật cao siêu gì, nhưng Tần Lâm sử dụng khá tùy ý, cứ như ăn một bữa cớm thường ngày vậy, có thể làm được một cách dễ dàng như vậy thì thực sự phải rất giỏi.
Tần Lâm nói: "Dùng Thiêu Sơn Hỏa không sai, nhưng chưa chặn đứng kinh mạch tuyến cuối, huyệt vị châm cứu Thiêu Sơn Hỏa không đúng nên bị phản tác dụng".
Tần Lâm vừa nói, vừa châm cứu, chẳng mấy chốc đã châm lên mười ngón tay mười ngón chân của người bệnh, những kinh mạch tuyến cuối đã được phong bế hoàn toàn, có thể bắt đầu dùng Thiêu Sơn Hỏa rồi.
Tần Lâm nói: "Thiêu Sơn Hỏa có vô vàn loại biến