*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người nhìn nhau, nhân lúc mọi người không chú ý, Tô Văn Ký nháy mắt với Tần Lâm.
Máy quay không quay lại được cảnh ấy, người khác đều nhìn bảng trà lời chứ không chú ý đến chỗ này, vậy nên Tô Văn Kỳ mới dám nghịch một tí.
Có điều nháy mắt xong lại quay lại dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp như mọi khi.
Tần Lâm đột nhiên cảm thấy thú vị, e rằng chỉ có Tần Lâm nhìn thấy mặt đáng yêu, dịu dàng của cô gái này.
Hai người đều viết núi Thanh Mai, lập tức khiến người xem đứng xung quanh kinh ngạc hét lên, có điều nhiều người đều biết chương trình thực tế thực ra có sẵn kịch bản, biết đâu người qua đường này là do chương trình đã sắp xếp sẵn, vậy nên cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao cũng chỉ cần chương trình có hiệu quả là được.
Lại chơi thêm mấy trò chơi nữa, vốn không có gì, nhưng đến trò cuồi, mọi người đột nhiên cảm thấy sốt sắng.
Bởi vì trò cuối là truyền thè bằng miệng.
Nhiều người đã từng xem qua trò này trên mạng rồi, trong hôn lễ cũng rất thịnh hành trò này.
Nam hoặc nữ sẽ dùng miệng hút lá bài, sau đó truyền cho đối phương, không được dùng tay.
Nếu như không cần thận làm rơi lá bài, thì sẽ hôn luôn đối phương, có thể coi là một trò chơi khá mờ ám khi tụ tập.
Mấy ngôi sao trẻ tuổi cùng chơi trò này sẽ thu được sự chú ý của mọi người.
"Mọi người lại rút thăm quyết định vị trí đi!" Mọi người đều đến chỗ MC rút thăm.
Một cô gái qua đường rút được số một, còn Tô Văn Kỳ rút được số hai.
Khi mỡ ra thấy số hai, Tô Văn Kỳ nhìn mấy tờ giấy trong thùng kia, giờ ra xem một chút rồi chạy về.
Đứng trước mặt Tần Lân, ôm miệng giả như xoa mũi, nói nhỏ với anh.
"Lấy cái cuối cùng bên trái".
Những người còn lại đều lần lượt bốc thăm, Tần Lâm bốc thăm theo hướng dẫn của Tô Văn Kỳ, lấy tờ giấy cuối cùng bên trái, mỡ ra là số ba.
Thế là bên trái Tô Văn Kỳ là một cô gái, bên phải là Tần Lâm.
Nhìn thấy số thứ tự của hai người, Tô Văn Kỳ thờ phào nhẹ nhõm, nếu như bảo chơi trò này với người khác chắc cô không chịu nổi.
Sau khi Tần Lâm rút được số ba, đột nhiên Lục Phàm chạy lại, khẽ vỗ lên vai Tần Lâm, nói nhò.
"Của anh là số ba nhỉ, đổi cho tôi đi".
Tần Lâm nhíu mày, giọng điệu ra lệnh này của Lục Phàm khiến anh không thoải mái.
"Không đổi".
Lục Phàm nhíu mày, không ngờ có người dám từ chối mệnh lệnh của anh ta? "Anh yên tâm, tôi sẽ đưa anh ít tiền, anh nhường tôi đi".
Tần Lâm lạnh lùng cảnh cáo anh ta: "Anh không hiểu lời tôi nói à, tôi nói rồi, không đồi".
Lời Tần Lâm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt của mọi người đều đồ dồn lại đây, mặt Lục Phàm trầm xuống, có điều vẫn kiên nhẫn nói.
"Anh xem, anh cũng chỉ là một người qua đường, còn tôi với Tô Vằn Kỳ đang là chủ đề nóng được mọi người bàn tán, tôi mà được đứng cạnh Tô Văn Kỳ sẽ đem lại hiệu quả tốt cho chương trình, anh thấy thế nào?" Nói xong, tay Lục Phàm vỗ lên vai Tần Lâm, năm ngón tay còn dùng sức, bóp chặt lấy vai anh.
Tần Lâm nhíu mày, hất tay Lục Phàm xuống, cùng lúc đó, hai ngón tay bóp lên cổ tay của anh ta.
Cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, mặt Lục Phàm lập tức tái nhợt, đầu toát đầy mồ hôi lạnh, cả người dần khụy xuống.
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Nghe không hiều hay là bị điếc?", mặt Lục Phàm thay đồi, không ngờ tên nhãi có tướng mạo xấu xí này lại mạnh đến vậy, Tần Lâm mà bóp mạnh hớn chắc tay anh ta gãy mất! Tần Lâm cũng không quá đáng, thả tay hất Lục Phàm ra.
Cả người Lục Phàm toát đầy mồ hôi lạnh, vuốt lấy cổ tay, đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ thâm độc, không