Đối với Tần Lâm mà nói, trận chiến này không thể tránh khỏi.  

Muốn tham gia thi đấu thì phải chọn một đối thủ để đánh, mặc dù anh tin mình sẽ thắng Vương Định Sơn nhưng dù sao anh ta cũng là sư huynh đồng môn của anh, hơn nữa lúc này Tần Lâm đang có mâu thuẫn với Âu Dương Chấn Vân nên nhất định phải đánh với anh ta.  

Sắc mặt của Âu Dương Chấn Vân hơi không tự nhiên, dẫu sao anh ta cũng từng bại trước Tần Lâm, trận chiến này không biết có mấy phần thắng.                Nhưng anh ta có thể khẳng định, cuộc chiến báo thù là thứ anh ta đang chờ mong.  

Ba tháng tu luyện, anh ta đã rút được nhiều kinh nghiệm xương máu, có thể đánh bại Tần Lâm hay không, không ai biết, nhưng nếu như anh không chấp nhận chiến đấu thì sẽ phải nhận sự châm biếm của vô số người.  

Diệp Toàn Cơ nhìn Âu Dương Chấn Vân, lạnh lùng nói.  

"Nếu đã vậy thì chơi một chút với sư đệ đi, Âu Dương, đừng làm sư đệ bị thương, đến lúc đó người ta lại bảo chúng ta bắt nạt trẻ con".  

"Vâng thưa sư phụ!"  

Ánh mắt sư tổ nghiêm túc hẳn, ông nhìn Tần Lâm chằm chằm, cười tủm tỉm nói.  

"Tần Lâm! Tốt lắm, con mới nhập môn được mấy tháng đã khiêu chiến sư huynh mạnh nhất, đúng là khiến ta hào hứng, hy vọng con không làm ta thất vọng".  

Tần Lâm có thể nhận ra sư tổ đặt rất nhiều kỳ vọng lên anh, điều này khiến anh vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.  

Có điều Tần Lâm không biết Tần Trì dẫu sao cũng là đệ tử sư tổ thương yêu nhất, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên đương nhiên sư tổ cũng quý Tần Lâm nhất, nếu như có thể đại diện môn phái để tham gia so tài thì chắc chắn sẽ không khiến ông thất vọng.  

Hai mươi năm trước, Tần Trì đã lấy được giải nhất, lần này không biết Tần Lâm có thể đi bao xa.  

"Đa tạ sư tổ, đa tạ sư phụ, đa tạ sư huynh đã cho con cơ hội".  

Tần Lâm cười nói, đi đến bên Âu Dương Chấn Vân, hai người nhìn nhau, tóe ra tia lửa khát chiến.                Sự sỉ nhục lúc trước vẫn luôn được đè nén trong Âu Dương Chấn Vân, ba tháng này, dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của sư phụ, thực lực của anh ta cũng tăng mạnh.  

Cho nên lần này đấu với Tần Lâm, Âu Dương Chấn Vân cảm thấy khá tự tin.  

Đánh bại Tần Lâm, rửa mối nhục này, xóa bỏ chấp niệm trong lòng, tham gia so tài cùng bốn môn phái võ thuật cổ truyền. Đây là lý tưởng của Âu Dương Chấn Vân, là niềm kỳ vọng của sư phụ.  

Nếu như bị Tần Lâm đánh bại thêm thì địa vị của anh ta ở núi Côn Luân sẽ tụt dốc không phanh, hai lần bại cùng bởi một người, thế thì đúng là rác rưởi.  

Một khi thua thì sư phụ cũng sẽ mất mặt, cho nên Âu Dương Chấn Vân sẽ cố gắng hết mình, cố gắng giết chết Tần Lâm.  

Tần Lâm nhìn Âu Dương Chấn Vân nói.  

"Ra tay đi, tôi nhường anh ba chiêu!"  

"Thằng nhãi, tôi dẫu sao cũng là sư huynh của cậu, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học".  

Âu Dương Chấn Vân tu luyện nhiều năm trên Côn Luân như vậy, mặc dù thực lực không tầm thường, sát khí tỏa ra, nhưng anh ta chưa từng giết người, nên so với Tần Lâm chỉ là muỗi mà thôi, bởi vì Tần Lâm đã từng giết người, hơn nữa không chỉ có một.  

Nếu Tần Lâm mà bộc lộ sát khí ra, chắc Âu Dương Chấn Vân còn lâu mới sánh bằng.  

Nếu Âu Dương Chấn Vân đã tàn bạo như vậy, muốn cùng anh đánh một trận sống mái, Tần Lâm cũng sẽ không nương tay, cho anh cơ hội anh lại không dùng, vậy tôi chỉ có thể bắt anh quỳ xuống cầu xin tha thứ.  

Ánh mắt Tần Lâm sắc bén, từng bước tung ra sát chiêu. Mọi người có thể thấy được, Tần Lâm rõ ràng tựa như mãnh hổ xuống núi, còn Âu Dương Chấn Vân dù cũng giống hổ đấy nhưng là hổ bị nhổ mất răng.  

Tần Lâm chiêu nào chiêu nấy đều chứa đựng chết chóc, sắc mặt Âu Dương Chấn Vân ảm đạm, càng ngày càng bị động, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn anh ta sẽ lại rơi vào bẫy của Tần Lâm mất.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play