"Anh không biết kiềm chế lại sao? Anh quả thực rất mạnh, cũng đã đánh bại rất nhiều người, nhưng khi gặp được cao thủ thật sự thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa đâu”.
Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.
"Tần Lâm, nếu đệ luyện tập chăm chỉ thêm ba năm nữa, tỷ tin đệ sẽ không yếu hơn Âu Dương sư huynh đâu, nhưng hiện tại đệ đừng kiêu ngạo như vậy”.
Diệp Như Tuyết thở dài, tính cách ngỗ ngược của Tần Lâm là điểm đặc biệt của anh, nhưng cũng là điểm yếu của anh.
"Tôi biết hai người muốn gì, nhưng hiện tại xem ra tôi vẫn cần một đối thủ mạnh, mong rằng Âu Dương Chấn Vân sẽ không để tôi phải thất vọng”. Tần Lâm cười nói, bây giờ Tần Lâm như muốn cầu xin được thất bại vậy.
Nhưng tiếc thay, từ trước đến nay vẫn chưa có ai đánh bại được anh.
Có vẻ như chỉ cần đánh bại được Âu Dương Chấn Vân thì anh mới có thể tiến thêm một bước để thách thức sư thúc.
"Nếu không nghe lời thì anh sẽ phải chịu thiệt thôi, anh cứ đợi đó đi. Không có ai quan tâm anh đâu”.
Lăng Dật Nhiên nghiến răng, hai tay khoanh trước ngực, trông hệt như một cô vợ nhỏ đang giận dữ.
"Tần sư đệ đừng kiêu ngạo như vậy, chúng tôi biết đệ rất mạnh, nhưng không cần phải vậy đâu nhỉ? Cứ như thế này thì chỉ làm tổn thương người khác và chính mình mà thôi”.
Diệp Như Tuyết khổ tâm.
"Tôi hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng Diệp sư tỷ này, chúng ta chung quy cũng khác đường thì khó chung mục đích, bố tỷ lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, còn tỷ lại đến nói cho tôi biết, tôi cũng không biết nên cảm ơn hay hận tỷ. Nhưng tôi biết rõ đây không phải là lỗi của tỷ, tôi sẽ không hận tỷ, ai làm thì người đó sẽ chịu trách nhiệm, nhất định phải để các sư huynh thấy rằng Tần Lâm tôi không phải kẻ dễ bắt nạt. Ha ha ha”.
Sự tự tin của Tần Lâm khiến hai người phụ nữ bất lực nhìn nhau, lúc này Diệp Như Tuyết cũng không biết phải làm thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy xem ra hai người ắt hẳn sẽ có một trận chiến sinh tử mà thôi.
“Vậy... đệ tự lo liệu đi”.
Diệp Như Tuyết nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, sau đó quay lưng rời đi.
Bố cô đã đuổi cùng giết tận anh, vậy thì tình cảm sâu nặng có là gì?
Diệp Như Tuyết và Lăng Dật Nhiên đều buồn bực rời đi, sau đó Tần Lâm bèn nở nụ cười khổ, trong lòng thở dài bất lực.
Đêm đen gió lớn, không khí lạnh lẽo, mũi kiếm sắc bén, tuyết rơi thành tiếng.
Kiếm vô cảnh của Tần Lâm đã đạt đến trình độ cao hơn, và sự lĩnh hội kiếm pháp Côn Luân đã giúp cho anh càng thêm lợi hại.
“Thập nhị kiếm!”
“Thập tam kiếm!”
“Thập tứ kiếm!”
“.....”
“Nhị thập nhất kiếm!” .
||||| Truyện đề cử:
Kiều Nương Xuân Khuê |||||
“Nhị thập nhị kiếm!” Kiếm pháp của Tần Lâm tuyệt thế vô song, Kiếm vô cảnh trong một chốc đã đột phá đến hai mươi hai kiếm, nhát trước mạnh hơn nhát sau.
Mỗi một đường kiếm đều giống như một đòn tấn công chuyển hóa kiếm ý.
Nhị thập nhất kiếm! Tự do thu vào, vạn kiếm hợp thành!
Nhị thập nhị kiếm! Tâm tùy kiếm động, mũi kiếm sắc nhọn, vô hình vô ảnh.
"Xem ra người xưa không gạt mình, ha ha ha, kiếm pháp của mình đã đạt tới cảnh giới hợp nhất giữa người và kiếm”.
Tần Lâm tin tưởng vô cùng, Nhị thập nhất kiếm đã đạt tới đỉnh cao của kiếm pháp, một kiếm xuất, vạn kiếm chém.
Còn Nhị thập nhị kiếm lại hoàn toàn dung hợp, Kiếm vô cảnh như vậy không ai có thể tưởng tượng nổi.
Thất Tinh Long Uyên, người và kiếm hợp nhất, thiên hạ vô song!
Nhất kiếm xuất, băng tuyết tiêu tan!
Nhất kiếm thu, sơn hà gầm thét!
Nhất kiếm lạc, gió nổi nước dâng!
Nhất kiếm khởi, vang chấn thiên hạ!
Toàn thân Tần Lâm đầy ý chí chiến đấu, anh đã hoàn toàn lĩnh hội được sự hợp nhất giữa người và kiếm, nhưng Tần Lâm biết rằng sự hợp nhất vẫn chưa phải là mạnh nhất.
Ngày hôm sau, Tần Lâm ngủ đến gần trưa, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, anh liền biết rằng cái gì đến cũng sẽ đến.
"Tần Lâm có phải rùa rụt cổ không? Còn chưa dám ló đầu ra à, ha ha ha”.
"Đúng thế, chắc nghe thấy danh tiếng của Âu Dương sư huynh nên sợ đến phát run rồi nhỉ”.
Bên ngoài động phủ truyền đến âm thanh ồn ào khiến Tần Lâm rất khó chịu.
Lúc này, năm mươi sáu mươi người đã vây quanh trước cửa, Tần Lâm nhìn thấy không ít bóng dáng quen thuộc.
Nhiếp Vân Hải, Triệu Vô Cực, Tàng Thiên Xương đều có cả.
Bởi vì lần này Âu Dương Chấn Vân đã đến để khiêu chiến với Tần Lâm cho mọi người xem.
"Chẳng lẽ tôi phải cúi đầu nhận tội khi bị các người mắng à? Đây là điều mà một đệ tử Côn Luân nên làm à? Giả làm gấu mù rồi khấu đầu nhận tội mới là cách mà sư đệ nên làm đúng không? Ha ha ha, đúng là ngu xuẩn, nực cười làm sao”.
Tần Lâm hoàn toàn không thèm để ý tới bất kỳ kẻ nào.
Chỉ có Âu Dương Chấn Vân là người duy nhất tỏ ra nghiêm túc, rõ ràng Tần Lâm cũng khiến anh ta cảm thấy tràn đầy tinh thần chiến đấu, tuy hai người chưa đấu với nhau nhưng cũng đã nảy sinh chiến ý mạnh mẽ.
"Cậu đúng là không thể nói được mà, quả nhiên không phải loại yếu kém gì, xem ra có rất nhiều sư đệ đã bị cậu đánh trọng thương rồi nhỉ, cậu vẫn không có cảm giác áy náy à, có chút bản lĩnh rồi muốn làm gì thì làm sao, tôi nghĩ cậu đang muốn tìm cái chết đấy!"
Ánh mắt Âu Dương Chấn Vân lạnh lùng nhìn Tần Lâm.