*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được! Hay lắm!”  

“Cửu sư đệ không thích hợp để ra tay đâu, cứ để Thiên Xương làm đi, đến lúc đó cho dù Tần Lâm có bản lĩnh hơn nữa thì cũng khó mà thoát được!”   

Diệp Toàn Cơ hừ lạnh một tiếng, sau đó Tàng Thiên Xương liếc nhìn cửu sư thúc Đằng Thiên Sơn, trong mắt mang theo ý cười.  

"Cửu sư thúc, lần này con phải trông cậy vào người để ra tay giúp đỡ cho con rồi”.                “Nói hay lắm”.  

Vẻ mặt Đằng Thiên Sơn có chút xấu hổ, nhưng không phải do ông ta kém cỏi mà là ông ta không thể ra tay với tiểu sư muội được, vậy nên mới đành phải quay về, nhưng điều này lại khiến cho nhị sư huynh không được vui.  

Vẻ mặt Diệp Toàn Cơ nghiêm nghị.  

"Lần này con nhất định phải làm rạng danh sư phụ, vì vinh dự của các sư huynh đệ, vì công lý của Côn Luân, về quy tắc thì không được cho phép bất cứ ai xem thường pháp luật của núi Côn Luân”.  

Tàng Thiên Xương nói xong liền lui ra ngoài, chuẩn bị đi đấu một trận sinh tử với Tần Lâm.  

Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên cũng đã thân hơn rất nhiều, nhưng đối với Tần Lâm mà nói, anh vẫn không muốn có quá nhiều tình cảm trai gái, anh chỉ muốn cải thiện thực lực của mình càng sớm càng tốt, để cho bố mình không còn gì hối tiếc cả.  

Tần Lâm rốt cuộc cũng dần hiểu được ý tốt của bố mình, nếu như ở thế tục thì anh hầu như không có đối thủ xứng tầm, nhưng ở núi Côn Luân lại là thánh địa võ đạo, và anh đã trưởng thành rất nhanh khi ở đây.  

Những việc khác thì không cần nói làm gì, nhưng đột phá bát mạch chính là lợi ích lớn nhất của anh cho đến hiện tại.  

Ánh mắt Tần Lâm trở nên nóng rực, mấy ngày nay thực lực của anh cũng đã ổn định lại, ngay cả Cửu Tự Chân Ngôn anh cũng đã luyện mấy ấn rồi.  

Ấn thứ nhất, Lâm tự quyết, Bất Động Minh Vương Ấn!  

Ấn thứ hai, Binh tự quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!  

Ấn thứ ba, Đẩu tự quyết, Ngoại Sư Tử Ấn!  

Ấn thứ tư, Giả tự quyết, Nội Sư Tử Ấn!  

Bốn ấn kết hợp, lôi động tam thiên.  

Tần Lâm vô cùng tự tin, hiện tại anh đã luyện thành bốn ấn của Cửu Tự Chân Ngôn, mỗi ấn đều có uy lực vô cùng đáng sợ, cho dù có là bố mình thì Tần Lâm cũng tin rằng mình sẽ chiến đấu được đến cùng.  

"Tần Lâm, hôm nay không thấy, xem ra cậu tính làm con rùa rụt cổ rồi chứ gì, cậu tính tỏ ra đáng thương đến bao giờ đây?”  

Tần Lâm hướng về phía ánh nắng ban mai để luyện Tam Phong luyện khí thiên, nhưng lúc này có một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt anh.  

Tàng Thiên Xương?  

Tần Lâm thoáng nhíu mày, không ngờ tên này lại tới đây, thật không biết xấu hổ.                "Các người còn dám tới à?"  

Lúc này mặc dù Tần Lâm vẫn chưa lên tiếng, nhưng Lăng Dật Nhiên đã có chút không vui, trước đó cô đã xử lý xong xuôi đám người này, nhưng cô không thể ngờ bọn họ lại dám tới đây nữa.  

"Tiểu sư thúc, lần này con thay mặt môn phái, chứ không cố ý đến để gây sự với Tần Lâm. Đương nhiên, tuy trước đây cậu ta đã gây ra rất nhiều chuyện hiềm khích, nhưng con vẫn không hề thù hằn gì cậu ta. Con chỉ xem cậu ta như một đối thủ hiếm có của mình trên núi Côn Luân này mà thôi”.  

Tàng Thiên Xương tự tin nói.  

"Thập tông tội của Tần Lâm, con xin không nhắc đến nữa, nhưng hôm nay con không phải đến đây để hỏi tội cậu ta, con đến đây là để ma sát sức mạnh với cậu ta, đương nhiên, nếu như Tần Lâm bằng lòng đầu hàng, cúi đầu nhận lỗi thì có thể con sẽ tha cho mạng chó của cậu ta, người nói thử xem? Tiểu sư thúc?"  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Dật Nhiên hơi đanh lại, không ngờ lúc này Tàng Thiên Xương lại chơi chiêu khích tướng.  

"Đúng vậy, Thiên Xương cũng như là huynh nhìn thấy nó lớn lên, mặc dù lần này định báo thù cho các sư huynh đệ, nhưng nó đã bị huynh thuyết phục rồi, huynh bảo rằng con không thể nghĩ như vậy được, Tần Lâm cũng là sư huynh đệ của chúng ta mà, đều như nhau cả, có gì đáng hận đâu chứ? Chính vì vậy nên Thiên Xương mới xua tan suy nghĩ trong lòng, chỉ muốn tìm Tần Lâm để học hỏi lẫn nhau mà thôi, chắc không có vấn đề gì chứ”.   

Đằng Thiên Sơn cười nói.  

"Cửu sư huynh, huynh mà cũng hùa theo ư?"  

Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.  

"Không phải huynh hùa, mà trong thời gian này cậu ấy đã quá xuất sắc rồi, hôm nay huynh đến đây là để làm nhân chứng mà thôi, nếu không thì Thiên Xương sẽ không vui đâu. Đây là đến tìm sư đệ để cọ sát chứ không phải đến để gây sự, chuyện này huynh có thể làm chứng được, người trẻ tuổi cọ sát nhau tí ấy mà, có gì đâu”.   

Đằng Thiên Sơn điềm đạm nói.  

Đúng là không biết xấu hổ!  

Không biết từ đâu đã xuất hiện mấy chục người xung quanh, tất cả đều hứng thú đứng xem.  

Nói là để cọ sát, nhưng chẳng phải là cố tình báo thù cho đám người Triệu Vô Cực đấy ư?   

“Tần Lâm, anh không thể bị mắc câu được”.  

Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói.  

"Xem ra Tần sư đệ rất muốn chiến với tôi nhỉ, đương nhiên tôi rất vui, vậy thì tôi sẽ có thể nhìn thấy được năng lực của Tần sư đệ”.  

Tàng Thiên Xương cười nói  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play