*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Lâm sững sờ, nà ní? Diệp Như Tuyết là con gái của Diệp Toàn Cơ?  

Anh hơi không tin nổi, nhưng sự thật đã vậy, mặc dù anh cũng không muốn tin.  

Đúng là trời trêu người, nhị sư bá muốn dồn mình vào chỗ chết nhưng mình lại được con gái ông ta cứu.  

"Huynh đoán tiểu sư muội chắc là thích Tần sư đệ đấy!"  

"Cũng khó nói lắm, nếu là huynh, huynh cũng thích Tần sư đệ, vừa đẹp trai vừa lợi hại, thiên phú hơn người, có cô gái nào lại không thích chứ? Ha ha ha".  

"Đúng đúng đúng! Có vẻ như Tần sư đệ sau này có phúc phết nhỉ".  

"Mấy người đừng có nói nhảm, cẩn thận tai vách mạch rừng, tiểu sư muội là tiểu sư muội của chúng ta, không ít người thích muội ấy, âm thầm ái mộ muội ấy, nhỡ may ai cố ý thì Tần sư đệ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người đấy!"  

Các huynh đệ cười nói, Tần Lâm cũng cười toét miệng.  

Tần Lâm tỏ vẻ ung dung, lơ đễnh.  

"Mấy huynh đừng nói bậy nói bạ, các sư huynh, đệ không dám đâu, đệ không muốn trở thành đối tượng công kích của mọi người đâu? Cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy".  

Lâm Trung Nghĩa nói nhỏ.  

"Lần này coi như đệ thoát được một kiếp, có điều tên Tàng Thiên Xương đó không phải loại dễ đối phó, nếu như không có tiểu sư muội, e rằng hôm nay đệ cũng khó thoát nạn".  

Lâm Trung Nghĩa tận tình khuyên nhủ.  

"Tần sư đệ, có lúc chúng ta phải ứng xử theo thời thế, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình được, đệ vừa mới vào Côn Luân mà có quá nhiều kẻ địch, như vậy không tốt cho đệ đâu".  

Tần Lâm nhún vai cười nói.  

"Đệ biết rồi Lâm sư huynh, đệ chẳng qua cũng chỉ bị người ta ép thôi mà, haizzz".  

Lâm Trung Nghĩa phất tay nói.  

"Cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi".  

"Đúng rồi, vào ngày chẵn thứ hai, thứ tư, thứ sáu, chủ nhật là ngày chúng ta tập hợp tu luyện, ngày mai có thể tự do tu luyện, đừng đến lưng núi phía sau nhé, chỗ đó vô cùng nguy hiểm, trước đây có mấy sư huynh rơi xuống vực, nơi đó sâu không thấy đáy, là tàn tích của thời đại sông băng còn lưu lại, một khi rơi xuống thì có là thần tiên cũng không cứu nổi".  

Tần Lâm gật đầu, sau đó quay về nơi ở của mình.  

Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lâm không nhẫn nại được, bởi vì cánh tay của anh đã bị thương, nếu như đi đến lưng núi phía sau tìm thảo dược nhất định có thể hồi phục nhanh chóng.  

Chỉ có chỗ đó mới có khu rừng thảo mộc nguyên sinh, cũng được coi là phong cảnh khác lạ trên núi tuyết lớn này.  

Khí hậu của sông băng Côn Luân vô cùng lạnh, nhưng có thể là vì băng qua một dãy núi nên có phong cảnh khác biệt thế này, lưng núi phía sau cũng vậy, nếu không cánh rừng nguyên sinh kia đã không sống nổi.  

Tần Lâm cẩn thận đi đến lưng núi phía sau, khi anh vượt qua đỉnh núi mới nhìn thấy phong cảnh của đằng sau lưng núi, tầm mắt vô tận, chắc dãy núi này phải trải dài hai đến ba chục dặm, nhất định vô cùng hiếm có.  

Nhiệt độ của nơi này chắc phải chênh hơn mười độ so với nơi Tần Lâm sống.  

Có điều đúng như lời Lâm Trung Nghĩa nói, nơi này vô cùng hiểm trở, hơn nữa khoảng cách giữa hai dãy núi khá xa, phía dưới đến là vực sâu không đáy, khe hở giữa sông băng, người bình thường chắc chắn không đi qua được, cho dù có là đệ tử Côn Luân thì cũng khó có thể vượt qua được khe hở sông băng Côn Luân dài mấy chục mét.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play