"Thằng nhóc, cậu không biết Tàng sư huynh là ai sao? Còn dám nói chuyện với Tàng sư huynh như thế, tôi thấy cậu muốn chết rồi đó”.  

"Đúng vậy, Tàng sư huynh không phải là để so sánh với cậu đâu, cậu còn muốn đánh với Tàng sư huynh sao? Hừ hừ, đúng là không biết nể mặt ai cả”.  

"Tàng sư huynh, cậu ta quá ngông cuồng rồi, không thèm coi ai ra gì, huynh cũng thấy rồi đó, ngay cả Triệu Vô Cực sư huynh cũng bị cậu ta đánh”.  

"Vừa vào núi Côn Luân đã kiêu ngạo như vậy, thế thì sau này còn coi ai ra gì đây?"  

"Không phải cậu ta ngạo mạn là do ỷ vào mình là đồ đệ của đại sư bá đấy chứ”.  

Những người đứng sau Triệu Vô Cực nói như xối nước, bọn họ muốn chiến đấu bằng lời nói với Tần Lâm, dù gì Tàng Thiên Xương cũng đến rồi, bọn họ đã có được chỗ dựa.  

Nếu như nói Triệu Vô Cực là thủ lĩnh của bọn họ thì Tàng Thiên Xương chính là trụ cột, dưới sư phụ thì chỉ có Tàng Thiên Xương mới là sự tồn tại đáng gờm.  

Vậy mà lúc này còn dám khinh thường Tàng sư huynh sao?  

Triệu Vô Cực thầm chế nhạo, mặc dù anh ta cũng không ngờ vì sao Tàng sư huynh lại xuất hiện vào lúc này, nhưng nếu Tàng sư huynh đã ở đây thì anh ta cũng không cần phải lo lắng gì nữa.  

Thực lực của Tàng sư huynh chắc chắn không thể so sánh với Tần Lâm được.  

“Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi kiểu đó đấy”.  

Tàng Thiên Xương nhìn sang Tần Lâm với ánh mắt lạnh lẽo, ở trên núi Côn Luân, Tàng Thiên Xương vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân và tuân thủ nghiêm ngặt mọi việc, bởi vì một lòng chuyên tâm luyện võ nên anh ta cũng không có ý định quan tâm đến việc của bọn Triệu Vô Cực, và đương nhiên Triệu Vô Cực cũng lấy Tàng Thiên Xương làm hình mẫu cho riêng mình.  

Mặc dù Tàng Thiên Xương không hoành hành ngang ngược, thế nhưng tên tuổi của anh ta vẫn được biết đến rộng rãi ở núi Côn Luân.  

Với thân phận là đệ tử yêu quý của nhị sư thúc, thi có ai mà không biết được đây?  

“Vậy thì sao?”  

Tần Lâm nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ không quan tâm.  

Tàng Thiên Xương này quả thực rất mạnh, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong được, chuyện này vốn là do đám người Triệu Vô Cực khiêu khích trước, cho nên Tần Lâm mới không sợ.   

Lâm Trung Nghĩa có chút kinh sợ, Tần Lâm này quá điên cuồng rồi, nghé con không biết sợ cọp, điều quan trọng nhất là Tàng Thiên Xương này không hề dễ dây vào, Tần Lâm căn bản không phải là đối thủ của anh ta, nếu như đối phương ra tay thì còn chưa biết Tần Lâm sống chết thế nào.  

Tất cả đệ tử dưới trướng của các đại sư huynh đều rùng mình, không ai dám nói lời nào, dù gì bọn họ cũng đã từng nghe đến tên của Tàng Thiên Xương, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không dám đụng tới.  

"Tần sư đệ, xin lỗi Tàng sư huynh mau, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm về việc này”.  

Lâm Trung Nghĩa nhỏ giọng nói, anh ta sợ Tàng Thiên Xương sẽ ra tay đột ngột.  

"Xin lỗi? Dựa vào gì chứ? Tại sao phải xin lỗi anh ta? Đệ không sai, nhị sư bá không quản kỹ đệ tử nên bọn họ đến gây sự với đệ, muốn đệ xin lỗi anh ta ư? Ha ha ha, thật là ảo tưởng”.

Tần Lâm cười phá lên.

“Cho dù có ở đâu thì vẫn không thoát được chữ ‘lý’, đệ không tin Lâm sư huynh là người không nói đạo lý như vậy nhỉ? Sư đệ của huynh năm lần bảy lượt gây chuyện với đệ, bây giờ đánh không lại người ta thì nói là ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Chiêu này đệ có xách dép cũng theo không kịp đấy”.

“Tàng sư huynh, huynh nghe cậu ta ăn nói bậy bạ kìa, tên này đúng là ức hiếp người quá đáng, vừa vào Côn Luân đã không coi bọn đệ ra gì, bây giờ đến cả Tàng sư huynh cũng thế, chúng ta không thể để cậu ta tiếp tục ở lại đây được!”

Triệu Vô Cực trầm giọng nói.

“Chuyện nay quả thật đều là do hai bên mà ra, Tần Lâm vừa mới vào Côn Luân, không hiểu hết được một số quy tắc nên mới đắc tội đến mọi người, Lâm Trung Nghĩa đệ cũng có trách nhiệm, Tàng sư huynh, xin huynh lượng thứ cho lỗi lầm của Tần Lâm”.

Lâm Trung Nghĩa cười nói, sau đó vội vàng xin lỗi Tàng Thiên Xương.

“Tại sao phải xin lỗi? Đệ không muốn nói gì cả, cùng lắm thì đánh một trận, xem thử ai mới là kẻ nhát gan”.

Tần Lâm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play