Nhiếp Vân Hải vô cùng bực bội, mình đã bị đánh một trận rồi, lại bị sư phụ đánh thêm, mẹ nó, đi đâu để kêu oan đây.  

Mấy người còn lại không dám nói gì, nhỏ giọng lầm bầm, lúc này sắc mặt sư phụ khó coi lắm rồi, đây cũng chẳng phải điềm tốt với họ.  

Vốn muốn để sư phụ làm chủ, nhưng bây giờ sư phụ lại nổi trận lôi đình, đánh cả sư huynh Nhiếp Vân Hải, họ chưa từng nhìn thấy sư phụ nổi giận đến mức này.  

Triệu Vô Cực nói xong liền liếc nhìn Nhiếp Vân Hải, giúp họ chối bỏ trách nhiệm.  

"Sư phụ, chuyện này cũng đâu thể trách bọn Vân Hải được, tên ma mới này vừa đến đã đánh ma cũ của Côn Luân, dù thế nào cũng không thể bỏ qua được. Hơn nữa con tin bọn Vân Hải nhất định sẽ không vô lý gây sự. Nói cho cùng, nhất định là do thằng nhãi này khinh người, làm tổn hại uy danh của sư phụ, nên bọn họ mới chẳng quan tâm mà đánh cậu ta".  

Nhiếp Vân Hải rụt rè nói.  

"Sư phụ, tên Tần Lâm đó đào hang, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu luyện của bọn con, thân làm sư huynh, bọn con sẽ không chủ động kiếm chuyện, bọn con chỉ tìm cậu ta nói lý, bắt cậu ta xin lỗi, kết quả cậu ta không chịu còn ra tay đánh bọn con, thậm chí còn nói, dù là ai cậu ta cũng kệ, sau này cậu ta là vua của núi Côn Luân này".  

Triệu Vô Cực lựa lời mà nói, thấy sắc mặt của sư phụ không tốt, liền nói:  

"Cậu ta không coi bọn con là gì thì thôi đi, đằng này còn không coi sư phụ ra gì, bọn con nhất định sẽ không để cậu ta kiêu ngạo đến vậy".  

"Một tên mới đến mà kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, còn dám coi thường sư phụ, sư phụ đừng nổi giận, tức giận dễ tổn hại thân thể, chỉ là một tên tiểu bối thôi, không đáng chấp".  

Triệu Vô Cực hiểu rõ tính khí của sư phụ, càng nói sư vậy, sư phụ càng tức, hơn nữa bây giờ ông ta đã tức giận lắm rồi, trước nay chưa từng thấy sư phụ tức giận thế này, ngay cả Triệu Vô Cực cũng hơi thấp thỏm, sợ mình nói sai, lại khiến sư phụ nổi giận đùng đùng.  

Bây giờ có vẻ như sư phụ đã hận thấu xương tên Tần Lâm mới đến này rồi.  

"Dám đánh đồ đệ của ta thành ra thế này, thực sự nghĩ Diệp Toàn Cơ ta dễ chọc à? Loại chó má không biết điều, thực sự nghĩ Côn Luân này là Côn Luân của hai mươi năm trước sao? Diệp Toàn Cơ ta là Diệp Toàn Cơ của hai mươi năm trước chắc?"  

Sắc mặt của Diệp Toàn Cơ rét lạnh, thân phận của Tần Lâm vốn khiến Diệp Toàn Cơ khó chịu rồi, điều này người khác không biết, mà bây giờ anh còn đánh đồ đệ của ông ta, đúng là hết nói!  

Diệp Toàn Cơ vốn có hiềm khích với Tần Lâm, bây giờ ông ta nhất định không nhịn nữa, hơn nữa con trai của Tần Trì chắc chắn sẽ không nể mặt ông ta, bao nhiêu khổ đau bực bội lúc trước ông đây phải chịu, giờ sẽ đổ hết lên người anh.  

Diệp Toàn Cơ cười khẩy trong lòng, đây đâu phải là nhỏ nhen, ai bảo cậu đi chọc tôi chứ? Ai bảo cậu không biết tốt xấu chứ? Dám đánh đồ đệ tôi, vậy thì món nợ ngày hôm nay, tôi phải tính toán sạch sẽ, thù mới nợ cũ nhất định trả sạch!  

"Sư phụ, con thấy tên này không phải loại tốt lành gì, hắn hoàn toàn không coi Côn Luân chúng ta ra gì, nhiều người của chúng ta bị đánh như vậy, nếu như không đòi lại món nợ này thì chúng ta sẽ trở thành trò cười của cả Côn Luân mất, đến lúc đó chúng ta đâu còn chỗ đứng trên Côn Luân này nữa, sư phụ, chuyện này mong người định đoạt, chỉ cần người hạ lệnh, con nhất định sẽ không khiến người thất vọng!"  

Triệu Vô Cực lập tức mở lời, bước lên trước, quỳ một gối xuống đất, tỏ vẻ vì nghĩa quên thân, trong lòng thì tính toán cả rồi, tên Tần Lâm này nhất định không thoát khỏi Côn Luân đâu!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play