Sau khi Nhiếp Vân Hải thất bại, tất cả bọn họ đều tan đàn xẻ nghé, bị Tần Lâm đánh thì liên tục lui, nắm đấm khủng khiếp của Tần Lâm đáp trúng người bọn họ khiến ai cũng đau đến mức nhe răng há mồm, toàn thân run rẩy.
Tần Lâm chèn ép, đánh bại bọn họ, ngay cả Nhiếp Vân Hải cũng kinh hoàng, ban nãy còn dương oai tác quái, nay thì vẻ kiêu ngạo còn đâu.
Cước pháp của Tần Lâm như điện, liên tục đạp ra, khiến tất cả mọi người đều bị đạp đến mức sao bay đầy đầu, bò lồm cồm dưới đất.
"Cứu.... cứu sư đệ! Lâm sư huynh!"
Nhiếp Vân Hải nhìn thấy Tần Lâm lại vươn người qua, tung nắm đấm trúng mặt hắn, mặt mũi Nhiếp Vân Hải biến đổi hoàn toàn, máu tươi chảy ào ào như suối, khiến mọi người sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Tên nhãi mới đến này đáng sợ quá, hơn nữa ra tay tàn độc đến vậy, khiến tất cả bọn họ đều kinh hồn bạt vía, sợ hãi hết hồn.
Nhiếp Vân Hải cùng các huynh đệ ai ai cũng mặt mày ảm đạm, thương thế không hề nhẹ.
"Nương tay đi Tần Lâm!"
Lâm Trung Nghĩa cuối cùng vẫn phải ra mặt, nhưng là khi Tần Lâm đã đánh vào mặt Nhiếp Vân Hải thì mới ra tay ngăn cản, quyền này khiến tên kia phun trào máu tươi, như vậy mới đã!
Lâm Trung Nghĩa đứng bên đã sớm khó chịu với bọn họ rồi, nhưng phận làm sư huynh, nếu như vô cớ ra tay bắt nạt người ta thì sẽ bị mọi người cười chê mất, hơn nữa thể diện của sư phụ cũng bị mất hết, dù sao cũng là đồ đệ của đại sư bá, vì thanh danh của sư phụ, anh ta không thể tùy tiện ra đòn.
Nhiếp Vân Hải cầu cứu, anh ta cũng không thể bàng quan đứng xem! Lúc này phải ra tay giúp đỡ.
Có điều ra tay lúc nào thì tùy vào tâm tình của Lâm Trung Nghĩa, không bị đánh thì sao mà sáng cái mắt ra được, nhưng anh ta sẽ ra tay vào giữa cuộc chiến, không để Tần Lâm đánh chết Nhiếp Vân Hải.
"Sư đệ, không được!"
Lâm Trung Nghĩa giơ một tay, chặn ở phía trước, ngăn đòn tấn công của Tần Lâm, Tần Lâm cũng thu tay đúng lúc, mặt đầy vẻ nghiêm nghị, có vẻ như Lâm Trung Nghĩa vẫn về phía anh, anh ta không ra tay từ đầu mà chờ đến khi anh đánh Nhiếp Vân Hải sấp mặt xong mới ra tay, điều này khiến Tần Lâm có thiện cảm với anh ta, đây mới thật sự là sư huynh!
Lúc trước vì thể diện, Lâm Trung Nghĩa sẽ không dễ gì ra tay, dù sao cũng là đồ đệ của đại sư bá, ra tay với bọn Nhiếp Vân Hải mà không có lý do gì, tất nhiên thì khó tránh bị người ta lên án.
Hiện giờ ra tay ngăn cản lại vô cùng chính đáng.
Nhưng tiếc là Nhiếp Vân Hải đã bị đánh cho sưng hết mặt mũi, mặt đầy máu tươi.
Lúc này, sắc mặt Nhiếp Vân Hải ảm đạm, liên tục kêu gào thảm thiết, che mũi, không còn khả năng trả đòn nữa.
Tên này trông như gà còi vô hại, nhưng không phải loại làng nhàng, hơn nữa vừa vào Côn Luân mà gây ra động tĩnh lớn đến vậy, khiến tất cả mọi người sợ như sợ cọp.
Mấy tên đứng bên run lẩy bẩy, khiến chim muông tan tác, còn ai dám quan tâm đến Nhiếp Vân Hải nữa?
Đến khi Tần Lâm ra tay, toàn bộ bọn họ đều bị đuổi chạy, không ai muốn trở thành Nhiếp Vân Hải thứ hai, thấy Nhiếp Vân Hải mặt mày đầy máu, bọn họ cũng cảm giác được cơn đau hắn phải hứng chịu.
"Vô liêm sỉ, một đám vô liêm sỉ".
Nhiếp Vân Hải không ngừng kêu khổ, đúng thời khắc quan trọng, đám người này lại bỏ hắn lại, xoay người bỏ chạy, đúng là chẳng có nghĩa khí.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Dẫu sao đều là sư huynh sư đệ, nể tình sư huynh, bỏ qua đi tiểu sư đệ".
"Hừ!"
Tần Lâm cười khẩy một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân Hải.
"Nếu không vì nể mặt Lâm sư huynh thì hôm nay tôi đã phế anh rồi".
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng khiến Nhiếp Vân Hải sợ run người, hồn bay phách lạc.
Vừa kinh ngạc vừa sợ, nhưng lúc này trong tim hắn ngầm giấu một mối thù hận sâu đậm.
"Còn không mau cút?"
Tần Lâm đạp một cước, Nhiếp Vân Hải vội bò lên, chạy mất dạng ngay trước mặt Tần Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT