*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Người nhà họ Tạ dần chấp chận sự thật, nghe Bạch Phàm nói Tạ Trường Hà có thể suy ra lão già này hèn mọn đến mức nào, bây giờ nhà họ Tạ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Bạch, chào đón mùa xuân của mình rồi.  

      "Cái này, tôi thật sự không biết nói gì mới phải nữa".  

      Tạ Trường Hà kích động nói.  

      Tần Lâm mỉm cười nhìn Bạch Phàm, ánh mắt lạnh lùng.  

      "Các người cũng biết điều đó, nếu các người mà còn tiếp tục hành động hồ đồ thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi thủ đô chứ đừng nói là thập đại gia tộc ở thủ đô, cả nhà họ Bạch để phải chết hết không chừa một ai".  

      Bạch Phàm trầm xuống, lời của Tần Lâm ông ta không hề nghi ngờ, đến bang Thanh Long hơn trăm nghìn người Tần Trì còn chẳng thèm để ý chứ đừng nói đến nhà họ Bạch bọn họ.  

      Nếu không có Đông Long chủ hòa giải thì e là nhà họ Bạch không biết đã rơi xuống vực thẳm nào rồi.  

      "Cậu Tần dạy chí phải, sau này chuyện gì của nhà họ Tạ cũng chính là chuyện của nhà họ Bạch, nếu chúng tôi làm không tốt ở đâu xin cậu Tần cứ uốn nắn".  

      Bạch Phàm vừa cười vừa nói, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng hèn mọn.  

      Trong lòng Tạ Trường Hà nổi lên cơn sóng lớn, lần này nhà họ Tạ coi như là trong cái rủi có cái may, cứ tưởng rằng đã mất đi cánh tay đắc lực là nhà họ Bạch thì bọn họ sẽ dần sụp đổ, nhưng không ngờ cuối cùng lại câu được rể tài như Tần Lâm.  

      Mặc dù bây giờ nhà họ Tạ cũng không biết lai lịch của Tần Lâm như thế nào nhưng có thể khiến nhà họ Bạch trở nên hèn mọn như vậy chứng minh sức mạnh của Tần Lâm chắc chắn không thể coi thường.  

      Thậm chí bọn họ còn không xứng được biết, nhưng những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ có được một địa vị ở thủ đô, hơn nữa sẽ không có bất cứ ai dám chống lại bọn họ, cho dù là nhà họ Bạch trong thập đại gia tộc cũng trở thành bại tướng dưới tay bọn họ.  

      Bây giờ Tạ Trường Hà cũng có chút lâng lâng, nhà họ Tạ cuối cùng cũng có thể trở mình chiếm thế thượng phong rồi sao?  

      Những năm qua nhà họ Tạ ngày càng sa sút, không biết đã bị bao nhiêu thế lực chèn ép, nhưng bọn họ chỉ có thể nuốt giận, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội vùng dậy rồi.  

      Có một câu nói rất hay, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.  

      *Ý là trong lúc tuyệt vọng lại bừng lên một tia hy vọng.  

      Tạ Hồng Mai đúng là cứu tinh của nhà họ Tạ mà.  

      Lúc trước bọn họ luôn nói xấu sau lưng Tần Lâm, đầy ý mỉa mai nhưng bây giờ bọn họ phải dựa vào Tần Lâm mới có thể vực dậy, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được.  

      "Cháu rể à, không ngờ rằng cháu và Tạ Hồng Mai mới chính là phúc tinh của nhà họ Tạ, ông già rồi mắt cũng bị mờ, chẳng nhận ra chân tiên, chắc cháu không giận ông chứ?"  

      Tạ Trường Hà tỏ vẻ nịnh nọt, cười ha ha nói, vì vinh quang của nhà họ Tạ, vì sự vực dậy của nhà họ Tạ cho dù tự vả vào mặt cũng chẳng sao.  

      Tạ Trường Hà chẳng còn nhớ trước đây đã từng làm khó Tần Lâm như thế nào, bây giờ anh lại trở thành cháu rể khiến ông ta tự hào nhất.  

      "Đúng đó, con rể, cho dù ban đầu có như thế nào, ngàn lỗi vạn lỗi cũng là lỗi của của nhà họ Tạ chúng ta, con đừng đổ trách nhiệm lên đầu Tạ Hồng Mai là được".  

      Tạ Giang Hoài cũng nở nụ cười.  

      Lúc này lại đến lượt Tạ Hồng Mai dở khóc dở cười, từ lúc nào mà cô lại trở thành con cừu chịu tội vậy? Sao Tần Lâm lại phải trách cô? Đây chẳng phải chuyện tốt mà các người đã gây ra hay sao?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play