*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      “Tôi thực sự không biết ông lấy đâu ra sự tự tin mạnh mẽ như vậy, có tin tôi sẽ chôn các người dưới mảnh đất thủ đô này không?”  

      Tất Phương Hoa cũng sục sôi lửa giận, nhìn chằm chằm vào Tần Trì.  

      Năm đó ông ta cũng là một kẻ mạnh nắm giữ mọi thứ trong tay, danh tiếng lừng lẫy khắp Hoa Hạ, ai dám không nể mặt chứ? Long chủ của bang Thanh Long, địa vị đó không hề tầm thường chút nào.  

      “Dựa vào hai tên rác rưởi thuộc bảng Rồng tép riu ở bên cạnh ông sao?”  

      Tần Trì cười khẩy, hoàn toàn không thèm để ý đến Bạch Triết và Lăng Vân Vũ, hai tên rác rưởi này không phải là đối thủ của Tần Lâm.  

      Mặt Bạch Triết và Lăng Vân Vũ lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng.  

      Cao thủ bảng Rồng mạnh nhất Hoa Hạ trong mắt Tần Trì lại không đáng một xu sao?  

      Tần Trì cũng quá ngông cuồng ngang ngược rồi đấy, ai mà không tức giận được chứ?  

      “Tôi khuyên các người tốt nhất đừng chủ động thì hơn, nếu không tôi không dám bảo đảm các người có thể ra khỏi căn tứ hợp viện này đâu”.  

      Tần Trì nhún vai nói, vốn dĩ Bạch Triết và Lăng Vân Vũ muốn ra tay nhưng lại có một luồng khí thế đáng sợ trấn áp khiến hai người họ không thở nổi.  

      Mạnh quá!  

      Thực lực của người này không hề đơn giản chút nào!  

      Trong lòng Bạch Triết và Lăng Vân Vũ đều có cảm giác như thế.  

      “Bác Ô, người cháu cũng gặp rồi, tạm biệt bác”.  

      Tần Trì vẫy tay rời khỏi căn tứ hợp viện, lúc này Bạch Triết và Lăng Vân Vũ mới thấy nhẹ lòng hơn.  

      “Khốn nạn, tên này rốt cuộc là ai? Ông Ô, hắn ta dám coi thường bang Thanh Long chúng ta”.  

      Tất Phương Hoa phẫn nộ nói.  

      “Không coi hai cao thủ bảng Rồng ra gì, đúng là quá ngông cuồng, tôi muốn xem xem tên này rốt cuộc mạnh thế nào”.  

      Bạch Triết và Lăng Vân Vũ không nén được cơn tức giận.  

      “Ông không phải là đối thủ của Tần Trì đâu, cộng hai người lại sợ rằng cũng không đấu lại được”.  

      Long Phù Đồ trầm giọng nói.  

      “Không thể nào! Hắn ta là ai? Tôi không tin lại có người dám coi thường tôi và anh Lăng, hai chúng tôi đều là cao thủ bảng Rồng, lẽ nào còn không mạnh bằng hắn sao? Hừ”.  

      Bạch Triết sửng sốt nhìn Long Phù Đồ.  

      “Núi cao còn có núi cao hơn, cao thủ bảng Rồng thì sao chứ? Trong mắt ông ta tất cả đều như cỏ rác, hai người họ cũng vậy, bang Thanh Long cũng thế”.  

      Long Phù Đồ bình thản nói.  

      Lần này ngay cả Tất Phương Hoa cũng nhìn Long Phù Đồ với vẻ mặt không thể tin nổi.  

      “Phù Đồ, tên họ Tần này thực sự lợi hại như vậy sao?”  

      Tất Phương Hoa cũng không biết rốt cuộc Tần Trì là ai, thân phận thực sự đáng sợ như thế nào.  

      “Còn hơn thế nữa, đến tôi cũng không biết rõ thực lực của ông ta”.  

      Long Phù Đồ lắc đầu.  

      “Cũng không đến mức coi thường cao thủ bảng Rồng chứ? Bang Thanh Long tôi có mấy chục nghìn đệ tử, lẽ nào còn sợ hắn ta sao? Nếu như Tần Trì thực sự giống như ông nói, dũng mãnh can đảm có thể trở thành tướng lĩnh đánh thắng trăm vạn quân địch thì tôi mới kính nể coi hắn là một nam tử hán. Cao thủ bảng Rồng sức mạnh như vũ bão, tên này hỗn xược quá rồi đấy”.  

      Tất Phương Hoa trầm giọng nói.  

      “Trong mắt ông ta cao thủ bảng Rồng chỉ là rác rưởi chứ chẳng phải có địa vị thấp hèn”.  

      Long Phù Đồ nói, trong giây phút này Bạch Triết và Lăng Vân Vũ đều giận sôi máu.  

      “Các người còn không chịu thua, hai mươi năm trước ông ta chính là người xếp hạng bảng Rồng, không phải ông ta không lọt vào bảng Rồng mà là… không thèm góp mặt vào danh sách”.  

  



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play