*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ông hai, cháu xin ông, tha cho cháu đi, chú ba, cháu xin chú”.
Bạch Thiếu Đình sợ đến nỗi hồn bay phác lạc, cứ liên tục lùi lại phía sau, nhưng lúc này đã không còn ai có thể cứu được anh ta.
Bạch Phàm cũng đành bất lực, lúc này ông ta mới từng bước tiến đến gần Bạch Thiếu Đình.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Ra tay đi!”
Bạch Triết gầm lên một tiếng, nhưng lúc này con dao của Bạch Phàm đột nhiên được rút ra rồi trực tiếp lao đến chỗ Tần Lâm.
Nhanh như điện xẹt!
Đồng tử của Tần Lâm lập tức co lại, thật không ngờ Bạch Phàm này lại dám chém mình, lúc này Bạch Triết đã nhanh chóng xông đến, không hề có chút chậm trễ nào, mối liên kết giữa hai người này vô cùng hoàn hảo, dường như không hề có sơ hở.
Lúc này Bạch Triết cũng đã ép sát Tần Lâm, ba người cùng vây Tần Lâm lại, sắc mặt anh liền trở nên vô cùng ảm đạm, sau đó sa sầm đến cực độ.
“Bọn thất phu!”
Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như thiêu đốt, hôm nay xem ra anh không thể lương thiện được rồi!
“Đệ tử, cẩn thận!”
"Lũ khốn nạn đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ”.
Diệp Hiên Viên tức giận, nhưng ông đang bị thương nặng, căn bản không thể giúp được gì, ba người đó thật không biết xấu hổ, tất cả đều dốc toàn lực tấn công Tần Lâm.
Bạch Thiếu Đình là thiên tài ưu tú nhất của thế hệ trẻ trong nhà họ Bạch, Bạch Phàm và Bạch Triết sao lại có thể ra tay tàn nhẫn với con cháu mình chứ?
Ánh mắt giữa Bạch Phàm và chú hai nhà họ Bạch đã đủ để nói lên tất cả, bọn họ muốn nhân cơ hội tấn công Tần Lâm và giết anh, đây là điều rõ như ban ngày.
Đáng tiếc là Tần Lâm không hề yếu như bọn họ nghĩ, cả ba liên thủ lại mới có thể đánh ngang được với Tần Lâm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
"Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày, Tần Lâm, mau chết đi!"
Bạch Thiếu Đình chế nhạo, trong mắt toát ra sát khí, cuối cùng anh ta cũng đợi được đến lúc này, cả ba ông cháu hợp lực đánh Tần Lâm, lúc này thì cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Diệp Hiên Viên vẫn chưa hết lo lắng.
Lúc này Tần Lâm không hề có chút nương tay nào, kiếm thuật thoắt ẩn thoắt hiện, cầm Thất Tinh Long Uyên trong tay, Kiếm vô biên lao tới, đột nhiên xuất hiện một luồng bá khí khiến cho người ta phải nghẹt thở, ánh mắt Tần Lâm bỗng lóe lên, sau đó anh gầm lên một tiếng, hệt như hổ xuống núi, trận chiến này nhất định phải có thương vong!
Cả ba không ngờ thực lực của Tần Lâm lại mạnh như vậy, trong tay anh cầm một tuyệt thế bảo kiếm vung ngang dọc, nhiêu đây cũng đủ để làm cho năm người phải choáng váng.
Nhưng với sức mạnh của hai người hạng chín bảng Rồng thì sức chiến đấu của bọn họ không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, bọn học đã dốc toàn lực chiến đấu thì Tần Lâm cũng cần phải biến tiến lui mới có thể làm bình ổn được cục diện.
Bốn người giao chiến qua lại hơn mười chiêu, Tần Lâm lại càng lúc càng thắng thế, nhưng lúc này mục tiêu của anh chỉ có một, đó chính là Bạch Thiếu Đình!
Anh nhất định phải xử tên khốn này!
Tần Lâm toát ra sát khí đùng đùng xông thẳng đến trước, làm cho Bạch Thiếu Đình sợ hãi run rẩy lùi về sau, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
“Khônggg...”
Nhìn thấy Bạch Thiếu Đình đã bị Tần Lâm nhắm đến, anh ta vốn đã không còn đường lui nữa, lúc này Bạch Phàm và Bạch Triết mới thất kinh, tên này thậm chí còn không thèm quan tâm đến vết thương mà chỉ một mực muốn giết Bạch Thiếu Đình, sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi.
“Mày dám!”
Bạch Phàm nhanh chóng xông đến, nhưng Tần Lâm không hề quan tâm đến điều đó.
Các đường kiếm đan xen vào nhau, cắt qua cánh tay của Tần Lâm khiến máu bắn tung tóe, nhưng Tần Lâm vẫn không hề rút lui, sau đó chém ra một kiếm, lập tức làm gãy cánh tay của Bạch Thiếu Đình.