*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Nhiều lời vô nghĩa, để tôi xem xem hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước rốt cuộc mạnh đến đâu".
Tần Lâm lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn Bạch Triết, lửa giận của ông ta lại càng bùng lên.
"Mày đúng là khiến tao quá thất vọng, nếu đã vậy, tao không còn lý do gì để cho mày thêm cơ hội nữa, có những người chỉ có chết mới biết mình phạm phải lỗi lầm lớn thế nào".
"Hơn nữa, mày lại là loại này".
Bạch Triết lạnh lùng nhìn Tần Lâm, trận chiến này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Bạch Thiếu Đình đứng bên vô cùng kích động, lúc đầu cứ tưởng ông hai muốn nhận Tần Lâm làm đồ đệ, như vậy chẳng phải anh ta sẽ phải gọi Tần Lâm là sư thúc sao? Thế thì Bạch Thiếu Đình tức chết mất.
Có điều tên Tần Lâm này lại không biết điều, ngay cả ông hai nhận anh làm đồ đệ anh cũng không chịu, anh vụt mất cơ hội lớn như nào chỉ mình Bạch Thiếu Đình hiểu rõ.
Bạch Phàm cười híp mắt mà nói.
"Ông hai của cháu lần này thực sự nổi giận rồi, đợi xem kịch hay thôi".
Tên Tần Lâm này có mạnh hơn nữa cũng đâu thể mạnh hơn được chú hai! Hạng chín bảng Rồng năm đó bây giờ chắc chắn phải nằm trong top đầu bảng Rồng, người như này không phải người mà Tần Lâm có thể khiêu khích được, mặc dù ông ta đã thua Tần Lâm nhưng điều đó không có nghĩa anh có thể ngông cuồng mãi.
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Bắt đầu đi, cần tôi nhường ông mấy chiêu không? Ông cụ?"
"Chịu chết đi, thằng nghiệt tử!"
Bạch Triết lửa giận đùng đùng, tên này đúng là không biết tốt xấu, hơn nữa cực kì độc mồm độc miệng, muốn nể mặt anh chút chút, anh thực sự nghĩ mình có thể thích làm gì là làm đấy, không ai có thể trị được anh cả.
Mặc dù Bạch Triết năm nay đã gần bảy mươi tuổi nhưng thực lực của ông ta vô cùng mạnh, hơn nữa bước chân vô cùng vững vàng, không thề có chút dáng vẻ gì của một ông cụ bảy mươi, thực lực mạnh mẽ, không ai dám khinh thường.
Mỗi quyền mỗi chưởng đều vô cùng chuẩn xác, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, nhanh một phút chậm một phút đều không đạt đến độ hoàn mỹ không tì vết, vậy mà Bạch Triết có thể thể hiện vô cùng chuẩn xác.
Mấy năm gần đây, thực lực của ông ta không ngừng tiến bộ, không còn là Bạch Triết của hai mươi năm trước nữa, đây cũng là lý do tại sao ông ta tự tin đến vậy.
Hơn nữa Bạch Triết còn một thân phận khác đó là tứ đại hộ pháp của bang Thanh Long, đây là lý do tại sao nhà họ Bạch luôn năm trong top đầu của thập đại gia tộc của thủ đô, hơn nữa cứ thịnh mãi không suy.
Thực lực của Bạch Triết vô cùng mạnh mẽ, điều này ngay cả Tần Lâm cũng phải thừa nhận, hơn nữa ông ta còn là cao thủ lục mạch hàng thật giá thật.
Hai cao thủ không ngừng giao chiến, trọng quyền đánh ra, quyền đập vào da thịt, dù là Bạch Triết hay là Tần Lâm đều vô cùng hưng phấn, khí thế dạt dào.
Với Bạch Triết mà nói, thực lực của Tần Lâm mạnh như vậy nên ông ta khá tốn sức, lâu lắm rồi ông ta mới gặp được cao thủ mạnh thế này, mỗi quyền đánh xuống đều mang theo lực đạo kinh khủng, hơn nữa tốc độ thì chẳng khác nào điện rẹt.
Một mặt khác, Bạch Triết cùng vô cùng khiếp sợ, vì Tần Lâm thực sự quá trẻ, trẻ như vậy mà có sức chiến đấu mạnh đến thế, đúng là khiến người ta kinh ngạc? Khó có thể tưởng tượng được, Dệp Hiên Viên có thể dạy dỗ được một đồ đệ mạnh như vậy, so với Diệp Hiên Viên, Tần Lâm bây giờ đúng không phải loại tầm thường.
Có thể có thực lực của cao thủ bảng Rồng, với Diệp Hiên Viên mà nói chính là niềm tự hào của ông lão.
Tần Lâm giao chiến với Bạch Triết, thực lực tương đồng, hơn nữa sức chiến đấu của hai bên rất kinh khủng, Diệp Hiên Viên nhìn mà khiếp sợ, Tần Lâm có thể đánh ngang tay với cao thủ bảng Rồng hai mươi năm trước đúng là kinh khủng.
Đây là đồ đệ của ông, là niềm tự hào của ông.