*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thiếu Đình, lui ra!"
Bạch Phàm trầm giọng nói, bây giờ ở đây không có chỗ cho bọn họ cãi nhau, ông hai nhà họ Bạch đang ở đây thì sao đến lượt anh ta nói chuyện, đây chính là quy tắc.
Bị chú ba quở trách, mặt Bạch Thiếu Đình biến sắc.
Nhìn thấy ánh mắt của ông hai nhà họ Bạch - Bạch Triết, anh ta cũng hơi run lên, sắc mặt âm trầm, Bạch Thiếu Đình biết vừa nãy mình ăn nói hàm hồ nên không thể không lùi lại, trong ánh mắt của anh ta đầy sự hoảng loạn.
"Người nhà họ Bạch có vẻ chỉ là một đám chuột vô dụng, ông tuy là trưởng bối nhà họ Bạch cũng chẳng mạnh là bao".
Tần Lâm khinh thường nói. Lúc này Bạch Triết nổi giận, sắc mặt trầm xuống, cái tên mất não này, cái họa này là do Bạch Phàm tự xông vào, vì một người phụ nữ mà để đến bước đường này, loạn ngày càng to, vậy mà anh ta còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nếu không phải vì mặt mũi của nhà họ Bạch ông ta đã tiến lên cho anh ta hai cái tát rồi.
Cái loại không có não, chẳng trách bị người ta đá, bị Tần Lâm đánh, thực sự đáng!
Bạch Triết lạnh lùng nói, cứ như đã phán tội chết cho Tần Lâm.
"Miệng lưỡi lợi hại đâu được coi là anh hùng hảo hán, có điều thực lực của cậu chắc cũng xếp vào hàng cao thủ bảng Hổ nhỉ. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, có điều cậu không biết giấu mình, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, cho dù là cậu hay Diệp Hiên Viên thì đều phải chết".
Tần Lâm chưa bao giờ là một người sợ phiền phức, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Bạch, lần này anh nhất định sẽ liều với bọn họ đến cùng.
"Thế thì phải xem ông có thực lực không, nhà họ Bạch mấy người ngạo mạn quá, hôm nay mấy người có bao nhiêu thủ đoạn thì lấy ra hết đi, tôi sẽ chơi với mấy người đến cùng!"
Cho dù là ai nhưng đã làm sư phụ bị thương thì đều phải trả giá, oan có đầu nợ có chủ, lần này, Tần Lâm không thể bình tĩnh được nữa.
Sư phụ chịu nhục, anh phải bắt nhà họ Bạch nợ máu trả bằng máu!
Bạch Triết cười nói, ông ta chẳng sợ gì cả, trong mắt ông tên Tần Lâm này chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót thôi, chẳng cần gì phải sợ.
"Trẻ tuổi có triển vọng, không sợ trời cao đất dày. Có điều tôi là hạng chín bảng Hổ, không biết cậu có gánh nổi không"
Cho dù đánh bại Bạch Phàm thì cũng chẳng phải đối thủ của ông ta.
Tần Lâm khinh bỉ cười lớn.
"Hạng chín bảng Rồng? Sao nhà họ Bạch mấy người nhiều hạng chín bảng Rồng thế? Ha ha ha".
Bạch Phàm nhíu mày lạnh lùng nói.
"Mày thì hiểu cái gì? Chú hai tao là hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, bây giờ chú đã sớm lui khỏi giang hồ, không quan tâm đến thời thế nữa. Bảng Rồng mười năm xếp hạng lại một lần, tao là hạng chín Bảng Rồng mười năm trước. Bây giờ thực lực của chú hai tao đã lên một tầm cao mới, đối phó với hạng tép riu như mày chỉ là chuyện vặt vãnh thôi".
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước!
Lòng Tần Lâm khẽ rung lên, xem ra người này thực sự phi phàm nhỉ, cao thủ bảng Rồng hai mươi năm trước không phải là thứ mà cao thủ bảng Rồng hai mươi năm sau có thể sánh bằng.
Hơn nữa sau hai mươi năm, thực lực của ông ta sao có thể đứng yên không đổi được? Ánh mắt của Tần Lâm nghiêm trọng hẳn.
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, có thể tưởng tượng được đây là một người gây giông bão ở Hoa Hạ.
Còn Bạch Phàm vẫn kém một xíu, nhưng ông ta vẫn có thể xếp hạng chín bảng Rồng, điều này thể hiện khả năng chiến đấu của bảng Rồng mười năm trước rõ ràng không bằng khả năng chiến đấu của bảng Rồng năm xưa, đúng là khủng khiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT