*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Diệp Long Xuyên bị Tần Lâm đánh cho không còn sức lực đánh trả, sức mạnh nắm đấm xuyên thẳng tầng mây.
Sắc mặt của Diệp Long Xuyên khó coi đến cực điểm, lúc này, vẻ mặt của đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng nghiêm nghị, sự thất bại của Diệp Long Xuyên không khác nào một cái tát giáng lên mặt bọn họ, thể diện nhà họ Diệp mất hết rồi.
Diệp Hiên Viên thở phào nhẹ nhõm, Tần Lâm cuối cùng vẫn không để ông thất vọng, anh đã đánh bại Diệp Long Xuyên, hơn nữa, Diệp Long Xuyên hoàn toàn không có sức đánh trả.
Đứa trẻ này đúng là càng ngày càng mạnh, ban đầu khi rời khỏi ông, thực lực của Tần Lâm còn kém xa bây giờ rất nhiều, có lẽ hiện tại ông ấy đã không còn là đối thủ của anh nữa.
Ánh mắt Tần Lâm rực lửa, tràn đầy kiêu ngạo và bá đạo.
Không ít người nhà họ Diệp phải run lên, Diệp Long Xuyên là trụ cột chân chính của nhà họ Diệp bọn họ, ngay cả gia chủ cũng phải nể mặt ông ta ba phần, nhưng giờ xem ra đã thua trong tay Tần Lâm, chuyện này sốc quá đi?
Diệp Hiên Viên biết Tần Lâm hiện giờ đã không còn là đứa trẻ thò lò mũi xanh luôn đi sau lưng ông nữa, trong số tất cả đồ đệ, anh luôn là đứa trẻ ông yêu thích nhất.
Lần này nhà họ Bạch đến vây khốn ông, mặc dù tất cả đều do Tần Lâm gây nên nhưng Diệp Hiên Viên không hề trách móc anh, trong chuyện này ông ấy không hề cảm thấy hổn hẹn với lòng hay với nhà họ Diệp, đây là đồ đệ của ông ấy, ông ấy tất nhiên không thể mặc kệ sống chết được.
Ngay cả khi đối mặt với sự vu khống của nhà họ Bạch, ông ấy cũng chưa từng có ý định đầu hàng, đến cuối cùng nhà họ Bạch dùng tính mạng người nhà họ Diệp để ép buộc khiến ông không còn lựa chọn nào khác, ông ấy không thể trơ mắt đứng nhìn người nhà họ Diệp bị giết được.
Dù tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết thì sẽ khiến ông ấy cảm thấy vô cùng hổn hẹn với nhà họ Diệp.
Nhưng giờ xem ra, có lẽ Diệp Hiên Viên đã sai rồi, người nhà họ Diệp là một đám chó điên mất trí, cùng một giuộc với đám người nhà họ Bạch.
Bây giờ người nhà họ Diệp càng trở nên hung tợn và độc ác hơn, hoàn toàn không tôn trọng người già một chút nào, nhà họ Diệp cũng đã sớm mất đi chỗ đứng từ lâu rồi.
Bây giờ Diệp Long Xuyên thua thảm hại, ánh mắt Tần Lâm như mũi tên khiến ông ta sợ hãi lui về phía sau, toàn thân run rẩy tuyệt vọng.
Bản thân ông ta cuối cùng vẫn thua Tần Lâm chỉ bằng một chiêu, chả trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua anh, tên Tần Lâm này quả thật quá đáng sợ.
Không ngờ ông già kia lại dạy dỗ nên một đệ tử cao siêu như thế này, Diệp Long Xuyên cũng thấy vô cùng khó hiểu, vì sao bản thân ông ta đã học tất cả võ công của Diệp Hiên Viên những vẫn thua Tần Lâm?
Diệp Long Xuyên nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn ông già đó vẫn giữ lại một chút võ công không dạy ông ta, nếu không sao bản thân ông ta lại thua được chứ?
“Tên nhóc này ghê gớm thật đấy? Ngay cả Diệp Long Xuyên cũng không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Đúng thế, không ngờ chú tư nhà họ Diệp lại thua một tên nhóc ranh, đúng là quá bất ngờ”.
“Anh tứ thua rồi sao, sao có thể chứ…”
Đám người nhà họ Diệp quay sang nhìn nhau, mặc dù không dám tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đám người họ Diệp vốn kiêu căng ngạo mạn giờ đây lại héo hon như quả cà tím phơi sương.
“Cứu, sư phụ cứu con!”
Thấy Tần Lâm đang bước từng bước đi đến, ánh mắt Diệp Long Xuyên tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn sang Diệp Hiên Viên cầu cứu.
Ánh mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy phức tạp, Diệp Long Xuyên dù sao cũng là người nhà họ Diệp, ông ấy không thể trơ mắt nhìn ông ta bị Tần Lâm đánh chết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT