*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Ngay khi Tần Lâm và Tần Trì rời khỏi hang động trong thác nước, điều họ không ngờ là Địch Luân Á cũng biến mất, ở đó chỉ còn lại Tạ Hồng Mai.  

      Hơn nữa Tạ Hồng Mai cũng đang hấp hối và bị thương nặng.  

      “Đã xảy ra chuyện gì?”  

      Tần Lâm căng thẳng hỏi.  

      "Là Địch Luân Á, cô ta tấn công em bất ngờ rồi bỏ chạy”.  

      Tạ Hồng Mai nói một cách khó khăn.  

      "Chết tiệt! Đám người này thật không đáng để thương hại mà, không ngờ bọn chúng đều cùng một giuộc, chúng ta không giết cô ta, vậy mà cô ta lại lấy oán báo ân, thật là nực cười”.  

      Sắc mặt Tần Trì hết sức ảm đạm.  

      "Con dâu, đừng lo lắng, bố sẽ báo thù cho con!"  

      “Ơ...”  

      Tạ Hồng Mai vốn dĩ bị thương nặng, vô cùng khó chịu, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Trì thì trong lòng cô chợt vui mừng.  

      “Cháu không sao đâu chú”.  

      Tạ Hồng Mai nghiến răng nói, trước đây cô đã quá khinh địch rồi.  

      Sắc mặt Tần Lâm vô cùng lạnh lùng, sự chân thành của anh cuối cùng cũng bị trả giá bằng sai lầm, anh vốn tưởng rằng người Tam Tinh sẽ có người tốt, nhưng bây giờ xem ra có lẽ anh không nên để Địch Luân Á sống mới phải.  

      Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, may mắn là vết thương của Tạ Hồng Mai không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng của cô đều bị thương nặng, Địch Luân Á này quả nhiên vẫn không bỏ qua cho bọn họ.  

      Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương!  

      Một sát ý nặng nề lóe lên trong mắt Tần Lâm, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nương tay với kẻ thù nữa.  

      "Không cùng một tộc thì đều phải chết! Con đã hiểu đạo lý này hay chưa”.  

      Tần Trì điềm đạm nói, đối với người Tam Tinh thì dù sao con người cũng có thể bị vứt bỏ, trong mắt bọn chúng không có đúng sai, không có công lý hay xấu xa, những gì chúng làm đều là trách nhiệm với nền văn minh Tam Tinh.  

      "Từ nay về sau, con nhất định sẽ để bọn chúng nợ máu trả máu, nền văn minh nhân loại sẽ không bao giờ có sự nhân từ nào nữa, đối với loại người như bọn chúng thì chúng ta nên giết sạch!”  

      Tần Lâm trầm giọng nói.  

      "Còn một điều nữa, lúc trước bố vẫn chưa nói cho con nghe, dưới đống đổ nát của nền văn minh di chỉ Tam Tinh Đôi đã tìm thấy được số lượng lớn xương người, lên đến hàng chục nghìn bộ, và chúng đã bị bộ phận khảo cổ niêm phong. Đó là những cái hố chôn hàng chục nghìn người, những người này đều không gặp sự cố, tất cả đều là những người bị người Tam Tinh giết bao năm qua”.  

      Vẻ mặt Tần Trì vô cùng nghiêm nghị, như vậy có thể biết được những kẻ này đều không phải người tốt, người Tam Tinh vẫn luôn là kẻ địch mạnh của nền văn minh nhân loại.  

      Tần Lâm hết sức đau buồn, tính ra đám người Tam Tinh này sớm đã biến con người thành nô lệ của bọn chúng, lại âm thầm giết đi bao người, cung điện dưới lòng đất của chúng tại di chỉ Tam Tinh tuyệt đẹp đều là một đống xương người mà nên.  

      Kết cục này thật khiến Tần Lâm rùng mình.  

      Anh chỉ đành ôm Tạ Hồng Mai trong tay, lòng càng thêm khó chịu.  

      Người Tam Tinh có suy nghĩ của riêng mình, họ không có theo đuổi một nền văn minh chung nào cả, cho nên ngay từ đầu Tần Lâm đã muốn đồng hóa bọn họ, nhưng đó chỉ là một giấc mơ viển vông mà thôi, bây giờ thậm chí anh còn đang tự cười nhạo chính mình.  

      Các nền văn minh có văn hóa khác nhau và ý nghĩa tồn tại khác nhau, cho dù nền văn minh nhân loại không đủ mạnh nhưng vẫn có đủ yếu tố con người, người Tam Tinh sẽ không dễ để khiến nền văn minh nhân loại nằm rạp dưới chân mình, cho dù bọn họ có nền văn minh công nghệ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ít nhất nó vẫn chưa thể sử dụng được.  

      "Vật tổ tận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play