*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kiếm vô cảnh trong tay Tần Lâm càng ngày càng mạnh, không một ai biết được bộ kiếm pháp này đáng sợ đến mức nào, dù có phải đối mặt với bao nhiêu người thì Tần Lâm vẫn có thể vững vàng như núi Thái Sơn, lúc này Tần Trì đã nhận ra được con trai mình có thể độc lập được rồi.
Kiếm vô cảnh mạnh đến mức ngay cả Tần Trì cũng không biết nó có uy lực cỡ nào, Tần Trì có thể nhận ra được đường kiếm thiên biến vạn hóa của Tần Lâm, nhưng lại không rõ số lượng thật sự của đường kiếm, bởi vì trông như chỉ có một cách biến đổi nhưng lại giống như có hàng vạn cách biến đổi, đó là lý do tại sao Tần Trì lại không thể nhìn ra được Tần Lâm có thể tiến xa như thế nào trong tương lai.
Nhưng ít nhất vẫn sẽ mạnh hơn ông.
Ánh mắt Tần Trì có chút nghiêm nghị, bây giờ đã đến lúc nói lời từ biệt rồi, đám người này thật sự coi ông già ta dễ ức hiếp vậy sao? Nếu như không vì giữ thể diện cho con trai thì bây giờ các người đã chết rồi.
Ánh mắt Tần Trì ngày càng trở nên lạnh lùng, tình thế vốn dĩ đang dần xoay chuyển, ngay lập tức nắm đấm của Tần Trì vung đến liên hồi như điện xẹt, cả bốn người đều không thể theo kịp bóng dáng của ông.
“Tần Trì, mau chết đi, không ai cứu được mày đâu. Lúc trước tao có thể đẩy mày đến tình cảnh tuyệt vọng thì hôm nay cũng sẽ như vậy!”
Bàng Ba Địch nghiến răng, vẫn không chịu nhận thua, phải giết được Tần Trì thì bọn chúng mới có thể yên tâm được, đội trưởng Kha Lâm vẫn luôn giữ bí mật về tên này, cho nên gã không hề biết Tần Trì mạnh đến mức nào, chẳng lẽ lại bất khả xâm phạm giống như Thần hay sao?
Hừm!
Trong mắt Bàng Ba Địch, Tần Trì tuy mạnh mẽ nhưng một hổ không thể đấu với cả bầy sói được, bốn người Tam Tinh cùng liên thủ lại thì chẳng phải Tần Trì sẽ quỳ xuống xin tha ư?
"Tấn công hết sức đi, lần này nhất định phải giết được hắn!"
Bàng Ba Địch giận dữ hét lên rồi lao về phía trước.
Nhưng những gì gã phải đối mặt chính là những nắm đấm kinh hoàng của Tần Trì.
Bịch! Bịch! Bịch!
Cho dù Bàng Ba Địch vô cùng thận trọng và nhanh nhẹn nhưng gã vẫn đang ở trước mặt Tần Trì, bị đánh trúng bảy cú đấm, sắc mặt gã lập tức trở nên hết sức khó coi, bước đi loạng choạng, còn mấy tên kia cũng không khác gã là bao, Tác Lạc Nam bị Tần Trì đánh vào vai, hệt như bị một chiếc búa tạ đập mạnh vào, làm cho Tác Lạc Nam đau đến nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ cánh tay hắn đều hoàn toàn bị phế.
“Aaaa...”
Tác Lạc Nam hét lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn không lùi bước, trong mắt lóe lên vẻ uy nghiêm chưa từng có.
Ở trong mắt hắn, Tần Trì chính là một con mãnh hổ khiến người ta không sao nhìn thấy bóng dáng.
Chiêu thức của Tần Trì quá tàn nhẫn, không chỉ có mỗi tốc độ mà thân hình và sức mạnh của ông cũng gần như hoàn hảo, đây mới là lý do tại sao Tác Lạc Nam không thể làm ông bị thương được.
Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, chỉ đành vừa đánh vừa lui, phải đối mặt với những đòn công kích mạnh mẽ của Tần Trì nên bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đánh một trận sống mái mà thôi.
Nhưng Tần Trì đã dạy cho tất cả bọn họ một bài học, Đông phương chí tà ngày xưa như một vị thần lần nữa giáng xuống trần gian, ngay lúc này, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam liên tục ăn hành, còn Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng hoảng sợ, bởi dù bọn họ đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi đối mặt với sức công kích ác liệt của Tần Trì thì cả hai cũng đành bất lực.
"Đội trưởng Kha Lâm, sao anh còn chưa ra tay, còn chờ gì nữa chứ!"
Sắc mặt Bàng Ba Địch tái mét.
"Cậu cho rằng tôi không chịu ra tay sao? Cậu có biết Tần Trì mạnh cỡ nào không? Đồ điên! Cậu còn dám coi thường Tần Trì, năm đó cậu có biết Tần Trì đã đánh bại bao nhiêu cao thủ không hả, hai mươi năm trước nếu không có hắn thì phe ta đã lấy được nội hạch hằng tinh rồi”.
Kha Lâm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT