Biển xanh trời trong, nơi này gần biển khơi, nó mang khí hậu nhiệt đới, bầu trời xinh đẹp, vạn dặm không mây, nước biển trong suốt, kết hợp cùng bầu trời màu lam, phản chiếu lẫn nhau.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi ra khỏi Tam Tinh Đôi, trái đất đẹp quá".
Địch Luân Á không khỏi cảm thán, với cô mà nói, cả nghìn năm nay, cô luôn sống dưới mặt đất, chẳng hề ló đầu ra, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nền văn minh nhân loại, sau đó con người sẽ bóp chết họ từ trong trứng nước.
Nếu không vì phát hiện ra tin tức về vật tổ tận thế, Kha Lâm Tư Lặc và bọn họ sẽ không đi ra ngoài.
Địch Luân Á luôn phải chịu đựng mọi gian truân vất vả, điều này khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Phải sống dưới mặt đất hơn một nghìn sáu trăm năm, chỉ ngủ thôi cũng đã ngủ hơn năm trăm năm rồi, đối với người Tam Tinh bọn họ mà nói, mấy ngày không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, bởi vì sức mạnh và hệ thống năng lượng trong cơ thể bọn họ đã đạt đến trạng thái vô cùng ổn định.
Địch Luân Á vốn là người vô cùng thẳng thắng, xét theo tuổi của nền văn minh nhân loại chắc cô mới chỉ là một cô thiếu nữ đang độ mười sáu mười bảy tuổi.
Cô khác biệt với sự trưởng thành của Tạ Hồng Mai, Địch Luân Á nhìn thấy mấy cảnh đẹp kia liền cảm thấy sảng khoái, vô cùng thoải mái, như bị choáng ngợp bởi cảnh sắc nơi đây, đâu đâu cũng là những thứ mới mẻ, là cảnh sắc nao lòng.
Ngay cả Tần Lâm cũng không khỏi cảm thán, nơi này thực sự quá đẹp, thành phố ven biển lại càng phô bày khung cảnh xinh đẹp động lòng người của bầu trời và biển cả.
"Nơi này đẹp quá Tiểu Lâm, anh nói xem, sau này chúng ta còn có cơ hội cùng dắt tay nhau chậm bước trên bờ biển không?"
Tạ Hồng Mai lẩm bẩm nói, nhiều năm sống kiếp sống chiến đấu, cô đã sớm trở thành một cô gái cứng rắn như thép, cho đến khi cô gặp Tần Lâm, anh đã mở rộng trái tim cô, lúc này cô mới cảm nhận được thế giới này hóa ra đẹp biết nhường nào.
Ở bên người mà mình yêu vẫn luôn là chuyện vui nhất.
Tần Lâm nhún vai nói.
"Sẽ còn cơ hội".
Anh không dám khẳng định vì anh không biết liệu ngày mai có thứ gì bất ngờ xảy ra, lúc này bố là ví dụ cũng là tấm gương rõ rệt nhất cho anh.
Tần Trì nghiêm túc nói, nhìn Tần Lâm.
“Bí mật về vật tổ tận thế không chỉ có một, hơn nữa nền văn minh của Atlantis và Maya đều đang tìm kiếm nó, những người Tam Tinh này cũng kín như bưng, trong tay con đang cầm hai mảnh vật tổ tận thế, con phải cố gắng bảo vệ nó, nếu không để nó rơi vào tay địch thì chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn".
Tần Lâm trầm ngâm nói.
"Vật tổ tận thế có vẻ như ẩn giấu một nguồn năng lượng bên trong khiến chúng ta không thể xem thường, Thương Lộc nói cho tôi biết vị trí của mảnh vật tổ tận thế thứ ba, nhưng tôi thấy người Tam Tinh vẫn quan trọng hơn, chỉ cần giết hết bọn họ, hy vọng cướp được vật tổ tận thế của chúng ta cũng lớn hơn. Nền văn minh Atlantis và Maya ít nhất còn thuộc về nền văn minh của trái đất, nhưng người Tam Tinh quỷ kế đa đoan, hơn nữa không biết bọn họ có bao nhiêu đồng bọn trên trái đất".
Tần Trì trịnh trọng nói, ông sợ Tần Lâm vì khinh địch mà thất bại trong tay cao thủ của những nền văn minh khác.
"Con sai rồi, không nên xem thường bất kỳ nền văn minh nào cả, nhất là những đứa trẻ mồ côi được thừa kế từ ngàn năm thậm chí vạn năm trước, nền văn minh Maya và nền văn minh Atlantis đều khó dây, đều là tinh hoa được chắt lọc, bây giờ để đối phó với nền văn minh nhân loại, bọn họ như chim sợ cành cong, muốn khiến bọn họ cúi đầu nể phục không đơn giản đâu".
"Tôi chưa từng giao chiến với nền văn minh Maya, nhưng nghe người Atlantis nói, nền văn minh Maya rất khó giải quyết, họ có nhiều bảo vật, thậm chí đã thừa kế qua vô vàn năm tháng, có nhiều thứ nằm ngoài dự đoán của con người chúng ta. Dù sao thời gian tồn tại của nền văn minh Maya và nền văn minh Atlantis cũng nhiều hơn con người nhiều, nền văn minh nhân loại chúng ta đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, giống như một đứa bé vậy, mà bọn họ đã là người trưởng thành lâu rồi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT