Trận chiến giữa Địch Luân Á và Tần Lâm càng ngày càng quyết liệt, Tần Lâm phải dùng thực lực của mình, từng bước đả thông kinh mạch mới trở thành cao thủ thất mạch như hiện tại, nhưng Địch Luân Á là tư chất tự nhiên của người Tam Tinh, cơ thể mạnh mẽ khác hẳn người thường, cho nên bọn họ mới coi thường loài người như vậy.
Nhưng lần này gặp hai người đều có thực lực không hề đơn giản.
Địch Luân Á cũng định rời đi rồi nhưng sau khi lấy được ký ức của Tần Trì, cô ta mới biết vật tổ tận thế ở trong tay Tần Lâm nên cô ta mới ở đây đợi Tần Lâm cắn câu.
Cuối cùng Tần Lâm cũng đến nhưng sự việc lại không thuận lợi như cô ta nghĩ.
Đôi tay Tần Lâm đan vào nhau, đứng hiên ngang, liên tiếp tung nắm đấm kết hợp với ấn quyết, Địch Luân Á dần bị thế tấn công của Tần Lâm đẩy vào thế yếu, vì sức mạnh của cô ta không đủ để giết Tần Lâm, mà càng về sau anh càng làm chủ được tình hình bắt đầu phản kích lại.
Thực lực của người Tam Tinh rất mạnh nhưng bọn họ lại không đủ sức chịu đựng, cho nên sau một hồi đánh không lại Tần Lâm thực lực của Địch Luân Á bắt đầu xuống dốc, đặc biệt là bây giờ cô ta vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.
Sau khi trưởng thành người Tam Tinh mới cao đến mức hơn hai mét, phải ngang với người Atlantis, Địch Luân Á bây giờ mới chỉ là cô gái mười bốn mười năm tuổi thôi.
Sau khi đối mặt với trận cuồng phong của Tần Lâm, Địch Luân Á cắn chặt răng, cố gắng tiếp chiêu nhưng hoàn toàn không thể thay đổi được tình hình.
Tần Lâm đã nắm được thế chủ động, Địch Luân Á đã mất đi lợi thế, bây giờ cô ta đã trở nên bị động hơn rất nhiều.
"Xem ra người Tam Tinh chúng mày cũng không mạnh lắm nhỉ, lại còn khoe khoang mình lợi hại lắm, mày đúng là không biết xấu hổ đấy".
Tần Lâm cười lạnh một tiếng, anh đánh liên tiếp ba chưởng lên vai Địch Luân Á, cô ta phun ra một ngụm máu màu hồng, sắc mặt vô cùng khó coi, lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt kinh hoàng.
Tần Lâm được đà không chịu buông tha, nhanh chóng tiếp cận, liên tiếp những nắm đấm như vũ bão khiến Địch Luân Á chật vật, cuối cùng vươn tay túm lấy cổ cô ta, lần này cô ta không chạy thoát được rồi.
Bị túm cổ, đôi mắt xinh đẹp của Địch Luân Á lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng cô ta không dám cử động.
"Xem ra, người Tam Tinh không mạnh như tao tưởng nhỉ".
Tần Lâm cười lạnh khiến Địch Luân Á càng căm phẫn, nhưng cô ta biết mình không phải là đối thủ của Tần Lâm, không thể giết anh là điều tiếc nuối nhất của cô ta.
Tiếc là chỉ thiếu một bước nữa!
Địch Luân Á trừng mắt nhìn Tần Lâm không nói gì.
"Sao thế, bây giờ có thể nói rồi, bố tao ở đâu, sào huyệt của người Tam Tinh ở đâu".
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Có giỏi thì mày giết tao đi".
Địch Luân Á cười nói.
"Mày nghĩ tao không dám sao?"
Tần Lâm bóp chặt chiếc cổ ngọc ngà của Địch Luân Á, mặt cô ta tái mét sắp tắt thở rồi.
Trong ánh mắt cô ta cuối cùng cũng lóe lên một tia sợ hãi.
"Tao không muốn dài dòng với mày, người Tam Tinh chúng mày muốn làm gì, bố tao ở đâu, nói hết tất cả những gì mày biết cho tao, nếu không mày biết kết cục của mày rồi đấy".
Giọng nói của Tần Lâm rất bình thản, Địch Luân Á đã mất đi thế chủ động, hoàn toàn không có tư cách để đôi co với anh nữa.
"Đây chính là sào huyệt của chúng tao, nếu không phải vì kẻ đào mộ của nền văn minh nhân loại thì chúng tao cũng sẽ không bị phát hiện, đáng ghét".
Địch Luân Á cắn răng, không cam tâm.
"Bố mày và bố mẹ tao đã rời khỏi đây rồi, nhưng nghĩ lại thì bố mày cũng chẳng phải là đối thủ của hai người họ, hừ, ông ta cũng mạnh đấy nhưng chẳng là cái thá gì so với hai người Tam Tinh kết hợp lại cả, bây giờ chắc bố mày đã chết rồi".
Địch Luân Á cười u ám khiến lòng Tần Lâm trĩu nặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT