Khi Bạch Phàm rời khỏi nhà họ Tạ, lưng áo ông ta đã ướt đẫm mồ hồi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, ông ta không thể hiểu nổi tại sao Tần Lâm lại quen biết một nhân vật đáng sợ như thế.  

      Người này quá đáng sợ, ngay cả bản thân ông ta cũng không dám tỏ ra kiêu căng.  

      Bạch Phàm lau mồ hôi trên trán, một viên đá bay tới đã đủ để khiến ông ta giật mình lui lại, có thể thấy được thực lực của người này đáng sợ thế nào.  

      Bạch Thiếu Đình cũng vô cùng khó hiểu, phải biết là chú ba của anh ta là cao thủ bảng Rồng, ngay cả anh ta cũng phải giữ kín như bưng, không dám nói nhiều lời.  

      “Chú ba, lẽ nào chúng ta cứ thế mà đi sao? Chỉ có bấy nhiêu đó thôi à? Cháu không cam tâm!”  

      Bạch Thiếu Đình tức giận.  

      “Không cam tâm? Cháu là cái thá gì hả? Cháu còn có tâm trạng không cam tâm à? Cháu có biết người đó là ai không hả?”  

      Bạch Phàm tát cái bốp vào mặt Bạch Thiếu Đình, nếu nhà họ Bạch kết thù với người đó, thì con đường sau này ở thủ đô có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.   

      “Cháu cũng muốn biết ông ta là ai, vì sao đến cả chú ba cũng sợ ông ta”.  

      Bạch Thiếu Đình ngẩng đầu, nhìn chú ba Bạch Phàm với ánh mắt như thiêu như đốt, không thèm quan tâm đến cảm giác bỏng rát trên mặt.  

      “Haizz! Người đó không phải là kẻ mà chúng ta có thể chọc vào. Thực lực của ông ta mạnh hơn chú rất nhiều, địa vị cũng cao hơn ông nội cháu nhiều, cháu nói thử xem, nhà họ Bạch chúng ta có chọc nổi không? Nếu không phải vì ông nội cháu vẫn còn sống, thì hôm nay hai chúng ta đã khó sống xót trở về rồi, cháu hiểu chưa?”  

      Bạch Phàm thở dài, Bạch Thiếu Đình còn quá ít kinh nghiệm, nên cho dù ông ta có dạy dỗ anh ta một trận, thì cũng vô ích, bắt buộc phải khiến anh ta biết, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.  

      Mặc dù nhà họ là gia tộc hàng đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, nhưng trên đất thủ đô dưới chân hoàng đế này còn có rất nhiều gia tộc mạnh hơn nhà họ Bạch bọn họ, chỉ là người ta khiêm tốn hơn mà thôi.  

      “Cái gì? Ông ta... ông ta lợi hại hơn chú ba á? Và, địa vị cao hơn cả ông nội?”  

      Lần này, Bạch Thiếu Đình đã hoàn toàn chết lặng, anh ta không thể ngờ, người đó là nhân vật đáng sợ như vậy.  

      Ở tuổi đó mà có địa vị và thân phận như thế, hẳn là nhân vật hiếm có ở thủ đô.  

      “Đúng thế, cháu phải hiểu, ở thủ đô, có rất nhiều người lợi hại hơn ông nội cháu, bởi vì ông nội cháu là nguyên lão tam triều, là trụ cột lập nước chân chính nên nhà họ Bạch chúng ta mới có địa vị như ngày hôm nay. Nếu một ngày ông nội cháu mất, thì địa vị của nhà họ Bạch chúng ta cũng sẽ sụt giảm nghiêm trọng, vì thế, cháu bắt buộc phải cố gắng hơn, chỉ khi cháu trở nên mạnh mẽ, mới có năng lực và bản lĩnh giúp nhà họ Bạch chúng ta vững mạnh hơn”.  

      “Thế giới này chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, sẽ không ai để ý cháu sử dụng thủ đoạn gì, chỉ cần cháu đứng đủ cao thì sẽ khiến mọi người phải ngước nhìn cháu”.  

      Bạch Phàm lạnh nhạt nói.  

      “Cháu biết rồi, chú ba, cháu sai rồi, thực lực của cháu hiện giờ vẫn chưa đủ”.  

      Bạch Thiếu Đình gật đầu, những lời chú ba nói khiến anh ta quyết tâm hơn, quyết tâm trở nên mạnh mẽ.  

      Vì tại đất thủ đô này, ngay cả ông nội cũng không thể một tay che trời, chú ba cũng không thể gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.  

      Suy cho cùng vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao nhất.  

      “Chỉ cần cháu đủ mạnh mẽ thì có thể khiến cả thế giới này quỳ xuống dưới chân cháu”.  

      Bạch Phàm nói.  

      “Hãy nhớ kỹ hình bóng người này, trong mười năm nữa, tuyệt đối đừng chọc vào ông ta, nếu không sẽ đem lại tai họa diệt vong cho nhà họ Bạch. Tạm thời đừng nhắc đến chuyện Tần Lâm nữa, người đó đã muốn bảo vệ nhà họ Tạ thì chúng ta chỉ đành bó tay thôi. Ông ta chính là một con diều hâu luôn nhìn chằm chằm chúng ta”.  

      Bạch Phàm nói một cách nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi cùng kính nể.  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play