Lời của Bạch Thiếu Đình chắc chắn giống như thánh chỉ vậy, tất cả người nhà họ Tạ đều run lên như bị rút hết linh hồn, trong lòng đầy sự tuyệt vọng, bọn họ sắp toi đời rồi, từ nay nhà họ Tạ sẽ sụp đổ không thể vực dậy được nữa.  

      Bạch thiếu gia nói được làm được, điều này không một ai dám nghi ngờ, nhà họ Bạch vốn là một trong số những gia tộc đứng đầu thập đại gia tộc, mà nhà họ Tạ bọn họ đang tụt dốc, hai gia tộc bọn họ cũng chẳng phải cùng một đẳng cấp, Bạch Thiếu Đình muốn tiêu diệt nhà họ Tạ đơn giản như trở bàn tay.  

      "Anh muốn ép chết tôi anh mới vừa lòng đúng không? Bạch Thiếu Đình!"  

      Tạ Hồng Mai siết chặt nắm đấm, ánh mắt long lanh, sự căm hận dần dâng lên trong lòng cô.  

      Ta không giết người nhưng người lại chết vì ta!  

      Bây giờ nhà họ Tạ đều nhất quyết muốn bọn họ ở bên nhau, cô đối đầu với Bạch Thiếu Đình sẽ liên lụy đến cả nhà họ Tạ nên bây giờ cô đã chính thức trở thành tội đồ của nhà họ Tạ.  

      Chiêu rút củi dưới đáy nồi của Bạch Thiếu Đình trực tiếp chĩa mũi giáo về phía nhà họ Tạ, ép Tạ Hồng Mai vào đường cùng, tiến thoái lưỡng nan.  

      "Chuyện rất đơn giản sao phải làm rối lên như vậy? Chỉ cần một cái gật đầu thôi, sao cô phải cứng đầu với tôi như vậy, tên ẻo lả kia là cái thá gì? Đấu với tôi? Hắn xứng sao? Cô cứ khăng khăng từ chối tôi để ở cùng tên đó, cô nghĩ mình thông minh lắm sao? Ha ha ha".  

      Bạch Thiếu Đình lạnh lùng nói.  

      "Cô không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp mà lại muốn ở cùng một tên rác rưởi, tôi kém hắn ở điểm nào? Cô nói xem!"  

      "Vì muốn được ở bên cô, tôi đã phải tự hạ thấp thân phận của mình, cô còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ tôi còn thiếu điều gì sao? Chẳng lẽ cô còn muốn tôi quỳ xuống dưới chân cô? Tôi đường đường là đại thiếu gia nhà họ Bạch, tôi hạ mình xuống tìm cô đã là nể mặt cô lắm rồi, vậy mà bây giờ cô lại kiếm một tên ẻo lả về để chọc tức tôi?"  

      "Từ lúc thấy hai người bước vào tôi đã luôn kìm nén để không bùng nổ, nhưng cô và hắn lại cứ tình chàng ý thiếp mặn nồng, cô biết trong lòng tôi nghĩ gì không? Tôi không chịu nổi, cô chỉ là của một mình tôi thôi".  

      "Không một ai có thể cướp cô khỏi tay tôi, đồ mà tôi không có được người khác cũng đừng hòng mơ tưởng, giết hắn, hủy hoại cô, tôi chỉ có sự lựa chọn đó thôi".  

      Bạch Thiếu Đình gầm thét trong điên loạn, trợn trừng mắt, hận không thể xé nát Tần Lâm cướp Tạ Hồng Mai lại.  

      "Anh đã hết thuốc chữa rồi".  

      Tạ Hồng Mai cười đau khổ, lắc đầu, trong lòng nguội lạnh.  

      "Tên điên này đúng là lắm mồm, nếu không vì Tạ Hồng Mai không muốn làm lớn chuyện này thì anh đã cút khỏi đây lâu rồi".  

      Tần Lâm chau mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Hồng Mai.  

      "Từ giờ về sau sẽ không một ai có thể bắt nạt em nữa".  

      Sự dịu dàng của Tần Lâm khiến Tạ Hồng Mai cảm thấy ấm áp, nhưng dù gì đằng sau Bạch Thiếu Đình cũng chính là nhà họ Bạch, sức mạnh của nhà họ Bạch thực sự rất khủng khiếp, cho dù Tần Lâm có lợi hại hơn khó mà chống lại được?  

      Hơn nữa Bạch Thiếu Đình cũng không phải là người đơn giản, mười năm nay qua anh ta đã biến thành một người khác.  

      "Đúng là điếc không sợ súng, tao giết mày chỉ dễ như bỡn, mày mà cũng đòi bảo vệ Tạ Hồng Mai sao? Đồ chó hoang tưởng, hôm nay tao sẽ cho mày biết ai là người mà mày không thể đắc tội".  

      Bạch Thiếu Đình cười lạnh, ánh mắt hung ác.  

      "Nếu cô thích thằng ẻo lả này đến thế thì tôi sẽ giết hắn, để tôi xem cô còn lý do gì để không đến bên tôi nữa không".  

      Bạch Thiếu Đình tiến bước về phía Tần Lâm, bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau như cảnh tàn sát khốc liệt vậy, đầy sát ý.  

      Tạ Hồng Mai biết hai người chắc chắn sẽ phải đánh nhau một trận ác liệt.  

      "Chắc anh sẽ không có cơ hội này đâu".  

      Tần Lâm nói.  

      "Đúng là không biết điều, chịu chết đi".  

      Bạch Thiếu Đình nổi cơn thịnh nộ, tất cả mọi người đều nín thở vì bị khí tức của anh ta chèn ép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play