“Không ngờ, hai người vẫn còn sống”.

Lalisa híp mắt, lạnh lùng nói, như cười như không nhìn Tần Lâm.

“Mày vẫn sống nhăn răng, thì sao tao có thể chết được? Chúng ta như nhau cả thôi”.

Tần Lâm cười nói.

“Muốn chết à!”

Nicholas James tức giận nhìn Tần Lâm.

“Mày có thể thử, vừa rồi tao vẫn chưa gây mê đâu”.

Tần Lâm chẳng thèm để ý, vì lúc này, anh đã thấy cánh tay của Lalisa hình như đã bị gãy, người khác có thể không biết, nhưng Tần Lâm là ai chứ? Anh chính là thần y, liếc qua là biết chi tiết mọi chuyện. Cánh tay bị gãy, sức chiến đấu của Lalisa chắc chắn sẽ mất đi rất nhiều, dù liên thủ với Nicholas thì cũng không phải là đối thủ của anh.

“Vậy được, tao sẽ đấu với mày một trận!”

Nicholas Jame tức giận nói.

“Câm mồm, hét to như vậy làm gì”.

Lalisa nhíu mày, trận lở tuyết vừa rồi có lẽ phần lớn là do Nicholas James, nếu không có anh ta thì có lẽ sẽ không xảy ra lở tuyết.

Sắc mặt Nicholas James cũng khẽ thay đổi, bịt chặt miệng lại, dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Trận lở tuyết vừa rồi thực sự rất kinh hoàng, nếu không có nó thì công chúa sẽ không bị gãy tay.

“Sao, không dám à? Tự xưng là chiến binh số một Atlantis xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi”.

Tần Lâm cười chế nhạo.

“Mày...”

Nicholas James không cam tâm nói.

Lalisa vung tay, kéo Nicholas James lại.

“Mày muốn đánh thắng hai người chúng tao không dễ dàng vậy đâu, tất nhiên, bọn tao muốn giết mày cũng không đơn giản, vì thế, sao chúng ta không hợp tác với nhau nhỉ? Nhân lực có hạn, nhưng ở đây mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, mày thấy sao?”

Lalisa nghiêm túc nói.

Trái tim Tần Lâm chùng xuống, những gì Lalisa nói đều là sự thật, bọn họ muốn giết nhau là điều không dễ dàng, nhất là sau trận lở tuyết, Lalisa đã bị thương, sao bọn họ không thử chứ?

Nếu hai bên tiếp tục đấu nhau, rất có thể sẽ rơi vào kết cục hai bên thương vong.

“Trong tay tao cũng có một miếng ngọc bội, hai miếng ngọc bội của chúng ta kết hợp lại sẽ có thể mở cung điện băng, vì sao không thử một lần chứ?”

Lalisa nhìn ra, Tần Lâm đang do dự, lúc này phải nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, mục đich của bọn họ chính là để tìm được vật tổ tận thế, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy mà đã đấu sống đấu chết với Tần Lâm, quả thật không nên.

“Mày cũng có một miếng ngọc bội...”

Sắc mặt Tần Lâm khẽ thay đổi, bố anh đã nói, người nắm giữ ngọc bội còn lại chắc chắn cũng sẽ đến núi Côn Luân, xem ra bố anh đúng là liệu sự như thần.

“Xem ra, hai chúng ta đúng là không hợp tác không được rồi, ha ha ha”.

Tần Lâm cười nhạt nói, nhưng mọi người đều là hồ ly ngàn năm, không ai dễ dàng nhận thua như vậy, Lalisa và Nicholas James gánh trên vai trọng trách của nền văn minh Atlantis, còn Tần Lâm cũng cố gắng tiếp nối chí hướng của bố, bảo vệ văn minh loài người.

“Tần đại sư, chúng ta phải hợp tác với bọn chúng thật à?”

Tạ Hồng Mai hơi do dự nhìn Tần Lâm, nhưng Tần đại sư làm như vậy, có lẽ là có lý do riêng.

“Trong thời điểm đặc biệt, chúng ta phải làm những việc đặc biệt, so với việc chiến đấu ta sống ngươi chết, thì không bằng tìm được đồ trước rồi nói tiếp. Đến lúc đó, ai muốn giành được đồ vật thì phải dựa vào bản lãnh người đó rồi”.

Lalisa mỉm cười ngọt ngào, vô cùng bình tĩnh, giống như một cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng, nhưng cô ta lại tàn nhẫn đến mức ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không sánh bằng.

“Được! Vậy chúng ta hợp tác mở cung điện băng Côn Luân, xem thử có phải là thứ đồ các người muốn không”.

Tần Lâm nói, lúc này, hai người đều lấy miếng ngọc bội trong tay ra, hai mắt nhìn nhau, từng bước đi đến cánh cổng lớn trước mặt.

Trên cánh cổng, quả thực có hai chỗ lõm xuống, trùng khớp với hai miếng ngọc bội.

Sau khi Tần Lâm và Lalisa đặt miếng ngọc bội vào, cánh cổng lớn đang đóng chặt bỗng chốc bắt đầu kêu lên rầm rầm rồi từ từ mở ra.

Cánh cổng to lớn từ từ mở ra, biểu cảm của Tần Lâm cũng trở nên nghiêm túc, cung điện băng Côn Luân trong lời đồn chính là nơi này sao?

Tuyết đọng quanh năm, tích tụ theo năng tháng, nơi núi cao hẻm sâu lại có một cung điện băng tinh xảo như vậy, quả thật khiến người khác chấn động.

Hơn nữa còn ở trong thung lũng sâu vô cùng hiểm trở thần bí, cung điện băng này quả đúng là kỳ tích.

Cung điện băng này còn có trước nền văn minh Maya và Atlantis, chứng tỏ nó có ít nhất năm nghìn năm tuổi.

Sông băng Côn Luân, luôn được mệnh danh là nơi hiểm trở nhất, rất ít người dám đặt chân đến đây. Sống ở đây quả thật không phải là chuyện dễ dàng, cho dù sông băng đổi hướng hay vỏ trái đất biến động, đều có thể nghiền nát nơi này.

Cánh cổng cao lớn đến mức máy bay cũng có thể bay vào, cánh cổng lớn như vậy thật là khiến người ta choáng váng.

“Mở rồi? Mở rồi!”

Nicholas James vô cùng kích động nói, nhìn sang Lalisa, ánh mắt hai người đều hiện lên vẻ kích động, cung điện băng mà bọn họ luôn chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện rồi.

Trong cung điện băng Côn Luân ẩn chứa niềm hy vọng phục hưng Atlantis bọn họ, giúp bọn họ thống trị lại thế giới, một lần nữa biến vùng đất này rơi vào quyền kiểm soát của bọn họ.

Đây chính là nghiệm vụ mà mẹ giao cho, tìm được vật tổ tận thế!

Cung điện băng Côn Luân ẩn chứa vật tổ tận thế, là chìa khóa quan trọng thay đổi thế giới. Sự trỗi dậy và lụi tàn của một nền văn minh, nằm hết tại đây.

“Chúng ta đi!”

Lalisa trầm giọng nói, hai người nhanh chóng tiến vào trong cung điện băng.

Tần Lâm liếc nhìn Tạ Hồng Mai, hai người cũng không do dự nhanh chóng theo sau tiến vào trong, lỡ để bảo bối bị bọn họ chiếm mất thì bọn họ đến đây vô ích rồi.

Vừa bước vào trong cung điện băng, thứ đập vào mắt bọn họ là một hàng lang dài hẹp, nơi đây còn lạnh hơn bên ngoài, hành lang dài khoảng hơn hai mươi mét, uốn lượn quanh co xuống dưới, cũng có thể nói, cung điện băng này không phải dưới thung lũng mà là ở trong ngọn núi lớn này mới là cung điện băng thật sự.

Đi hết hành lang, một cung điện băng khổng lồ hiện ra trước mắt bọn họ.

Mênh mông rộng lớn, nhưng lại có thể nhìn thấy đường nét của chúng, vô vàn không thấy điểm cuối, hai bên là bức tường cao nghìn mét khiến người ta cảm thán.

Trong cung điện băng này có vô số phòng ốc, thứ gì cũng có, cung điện băng cao ngất ngưởng, nhưng bên trên lại rỗng tuếch, trông như một tòa thành thu nhỏ.

Hai bên tòa thành nhỏ là những hẻm núi, vực thẳm không đáy, đen ngòm, nhìn không thấy gì.

Nhưng trong cung điện băng Côn Luân này lại luôn phát ra ánh sáng trắng, chiếu rọi toàn bộ tòa thành.

Quá kinh ngạc!

Đây đúng là đôi tay thần kỳ, trong lòng Tần Lâm dâng tràn cảm xúc, không khỏi cảm thán, một cung điện băng nguy nga dưới lòng đất như thế, hùng vĩ quá đi?

Cung điện băng cũng như cái tên của nó, tất cả được tạo thành từ băng, nhưng bạn căn bản không thể nhìn thấy dấu vết cắt ghép thi công, giống như là do tự nhiên tạo thành vậy.

“Nơi đây quả quá kinh ngạc! Tần đại sư, tôi chưa bao giờ thất cung điện nào kinh khủng như thế, nơi này do ai xây dựng nên vậy? Là do nền văn minh tiền sử sao?”

Ánh mắt Tạ Hồng Mai ngưng trọng, nhìn chằm chằm cảnh trước mặt, tâm hồn cô ấy đã hoàn toàn chấn động.

“Trong cung điện băng này lóe sáng, có đèn à?”

Tạ Hồng Mai hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

“Ngạc nhiên đến thế sao, đây chỉ là một kiến trúc bình thường được xây dựng dưới núi băng mà thôi, có gì phi thường chứ, người Atlantis chúng tao xây dựng dưới biển kìa, đó mới là khéo léo thật sự”.

Nicholas James cười chế nhạo, hai tên loài người này đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

“Im mồm!”

Lalisa trừng mắt với Nicholas James, sau đó anh ta mới gật đầu không nói nữa.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play