Ánh mắt của Tạ Hồng Mai rất kiên định, điều này làm cho người nhà họ Tạ vô cùng tức giận, nhưng dù gì thì thân phận của Tạ Hồng Mai bây giờ đã khác rồi, cho dù nhà họ Tạ có gây áp lực với Tạ Hồng Mai thì cũng không thể giam cầm cô theo cách này được, đến lúc đội biệt kích đến tìm thì khó mà giải thích.
"Hồng Mai, bao nhiêu năm như vậy, cho dù cháu có làm loạn bên ngoài như thế nào, nhưng khi về nhà thì cháu vẫn là người nhà họ Tạ, là cháu gái của ông, ông để cháu gả cho nhà họ Tưởng cũng chỉ là đang cân nhắc cho gia tộc thôi, đối với cháu mà nói cũng là sự lựa chọn tốt nhất, Tưởng thiếu gia là người có tài, cháu đừng có không biết điều như vậy, đây là chuyện cả đời của cháu, cháu không thể dễ dàng đưa ra quyết định như thế được, ông không quan tâm cháu đưa ai về, cậu ta phải rời khỏi nhà họ Tạ ngay”.
Giọng Tạ Trường Hà giống như tiếng chuông lớn vậy, vô cùng uy nghiêm.
"Ông nội, cháu mong ông có thể hiểu, cháu không phải là công cụ của nhà họ Tạ, cháu không muốn rơi vào mồ chôn của hôn nhân, nếu như cháu và Tưởng thiếu gia là thanh mai trúc mã thì cũng coi như được đi, tụi cháu căn bản không phải là người cùng một thế giới, bsao ông có thể bảo cháu ở với anh ta được? Cháu không muốn trở thành vật hy sinh của cuộc tranh giành quyền lực này, cháu sẽ trở thành niềm tự hào của nhà họ Tạ mà không cần bất cứ ai giúp đỡ”.
Tạ Hồng Mai nghiêm nghị nói.
"Tưởng thiếu gia có mạnh cỡ nào cũng không quan trọng, đó là việc của anh ta, bạn trai cháu cũng không tệ, dựa vào gì mà cháu lại phải trở thành vật hy sinh của mọi người chứ”.
Tạ Hồng Mai cau mày, không chút động đậy.
"Tất cả đều là vì gia tộc, Hồng Mai à, con không biết hoàn cảnh của gia tộc bây giờ khó khăn như thế nào sao? Chẳng lẽ con không biết chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu việc mới có thể đến được vị trí như bây giờ ư? Tưởng thiếu gia có làm gì sai với con không? Nếu như con chịu ở với Tưởng thiếu gia thì nhà họ Tạ của chúng ta sẽ trở nên vô cùng khó khăn, cả trăm miệng ăn trong nhà họ Tạ có thể sẽ bị hủy hoại vì sự ngoan cố của con đó, mọi việc đều phải lấy đại cục làm trọng mới phải”.
Tạ Giang Hoài thuyết phục.
"Con mặc kệ, dù sao con cũng không kết hôn, nếu bố muốn gả thì bố tự gả đi”.
Tạ Hồng Mai vẫn phớt lờ, khiến cho Tạ Giang Hoài không nói nên lời.
“Con con con... đứa con bất hiếu này, mày muốn chọc bố tức chết hả?”
Tạ Giang Hoài vô cùng tức giận.
"Bất luận như thế nào thì hôm nay cháu cũng phải gả cho Tưởng thiếu gia, Tạ Hồng Mai, cháu đừng có không biết điều, cho dù có phải trói cháu lại thì chúng ta cũng sẽ trói cháu đến nhà họ Tưởng, cháu hãy quên chuyện đó đi, cháu nhất định phải hy sinh vì gia tộc, phải vì mọi người mà quên mình, nếu là phế vật thì coi như ông nội vô tình vô nghĩa, nhưng Tưởng thiếu gia không phải là người bình thường, cậu ấy quá dư sức để xứng với cháu, cháu biết có bao nhiêu cô gái trong thập đại gia tộc đều muốn gả cho Tưởng thiếu gia không, nhưng Tưởng thiếu gia chỉ coi trọng một mình cháu, đây là cơ hội để chúng ta vươn lên, đó là điều không thể nghi ngờ được”.
Tạ Trường Hà trầm giọng nói, không cho Tạ Hồng Mai cơ hội phản bác.
"Ông nội, ông đang ép cháu đấy”.
Tạ Hồng Mai lắc đầu.
"Tạ Hồng Mai, cháu không thể quá ích kỷ như vậy được, nếu không thì nhà họ Tạ chúng ta sẽ ở đâu chứ? Suy nghĩ ích kỷ của cháu quan trọng như vậy sao? Bây giờ cháu vẫn còn trẻ, đợi đến sau này thì cháu mới nhận ra được quyết định của mình ngu ngốc như thế nào, người trong cuộc thì mù mờ nhưng người ngoài cuộc lại rõ, Tưởng thiếu gia chắc chắn sẽ khiến cho cháu thán phục”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Tạ Trường Hà trầm giọng quát.
"Cho dù anh ta có là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng liên quan gì đến cháu? Thứ cháu muốn chính là chồng của mình, chứ không phải tìm người chống lưng, mọi người mới là người muốn tìm chống lưng, mọi người mới thật sự ích kỷ, không phải là cháu, mọi người luôn muốn lợi dụng cháu để đạt được dục vọng ích kỷ của bản thân, còn nói cháu không biết điều ư? Ông nội, cháu thấy ông có chút quá đáng rồi đó”.
Tạ Hồng Mai nhả từng câu từng chữ, đối mặt với ba vị trưởng lão, thậm chí là cả bố mình, nhưng cô không bao chịu nhùn bước.
"Hồng Mai nói đúng đấy, tôi là bạn trai của cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cô ấy hạnh phúc thay vì đặt cô ấy vào tình thế tuyệt vọng, trong mắt các người thì Tưởng thiếu gia có thể rất quyền lực, và là con rể tốt nhất dành cho Hồng Mai, nhưng theo tôi thì người có thể làm cho Hồng Mai vui thì đó mới là chỗ dựa thực sự”.
Tần Lâm vừa dứt lời, lúc đó ngay cả Tạ Hồng Mai cũng hơi giật mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, cô không ngờ người hiểu rõ mình nhất lại là Tần đại sư cô mới quen chưa được bao lâu.
"Một đám làm càn, cậu là cái gì chứ? Chuyện của nhà họ Tạ chưa đến phiên người ngoài như cậu can thiệp đâu, nếu không muốn chết thì cút đi, cậu đừng có mơ mở được cửa nhà họ Tạ. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xem lại bản thân mình đi”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Tạ Giang Hoài tức giận quát.
"Bố, Tần Lâm là bạn trai con, không phải tên hề mà mọi người muốn kêu đến thì đến kêu đi thì đi, hôm nay con không tới đây để đính hôn với Tưởng thiếu gia, mà là để cho bố thấy quyết tâm của con, con nhất định sẽ không ở cùng Tưởng thiếu gia đâu, chỉ có Tần Lâm mới có thể cho con hạnh phúc”.
Tạ Hồng Mai nói.
“Vậy sao? Tôi cũng muốn xem thử ai dám giành người phụ nữ này đấy!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, lúc này mọi người đều nhìn ra ngoài đại sảnh, ngay cả Tạ Trường Hà và những người khác cũng đều đứng dậy.
"Đây không phải là Tưởng Vân Đài ư, Tưởng thiếu gia, cậu đến đây cũng nhanh quá rồi đó? Sao cậu không nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đích thân ra đón Tưởng thiếu gia”.
Tạ Trường Hà cười nói, so với sự tức giận vừa rồi thì bây giờ lại giống hệt như hai người khác nhau.
Năm mười sáu mười bảy tuổi, thoáng nhìn thấy khuôn mặt Tạ Hồng Mai thì trong lòng anh ta đã thầm thề rằng sẽ cưới cô khi lớn.
Tưởng Vân Đài cười lớn nói, Tần Lâm chỉ là đồ rác rưởi, anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến anh, với thân phận hiện tại của anh ta ở thủ đô thì sao Tần Lâm so sánh được, căn bản không ai có thể so sánh với anh ta, lại còn là đệ tử của cao thủ bảng Hổ, là thiên tài vô song của nhà họ Tưởng, cho dù là về mặt nào thì hào quang cũng đủ để dọa chết Tần Lâm.
"Tôi nghĩ chắc là anh không dám đâu nhỉ? Bởi vì anh sợ thua, nếu thua thì anh sẽ trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô, đúng không nào?"
Tần Lâm nói với vẻ đắc ý.
"Kế khích tướng à? Xem ra mày thật sự không muốn sống nữa rồi, vậy thì tao sẽ giúp mày toại nguyện”.
Ánh mắt Tưởng Vân Đài lạnh như băng, bước lên một bước, ánh mắt giống như mũi tên hướng về phía Tần Lâm!
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT