Anh chưa bao giờ tức giận đến vậy, nếu không phải anh vô tình nhìn thấy tấm biển quảng cáo kia thì tối nay Tô Văn Kỳ sẽ khó rời khỏi đây một cách trong sạch.

"Được, rất tốt, vô cùng tốt! Đại Hổ Nhị Hổ, đưa hắn qua đây, chặt tay chặt chân hắn".

Vưu Quang Nham bình tĩnh nói.

Hai tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh Vưu Quang Nham chậm rãi đứng lên, bọn chúng là người hầu của nhà họ Vưu luôn đi theo Vưu thiếu gia từ nhở đến giờ, được nhà họ Vưu dốc lòng huấn luyện nên sức mạnh của bọn chúng vô cùng lợi hại, một người bọn chúng có thể đánh hơn mười tên lưu manh đầu đường xó chợ dễ như trở bàn tay.

"Mày muốn tự xử hay để hai anh em bọn tao chơi cùng mày?"

Đại Hổ vừa cười vừa nói, tên nhãi con này chỉ cần hắn đạp một phát là chết tươi rồi.

"Còn phí lời với hắn làm gì, xử hắn cho xong chuyện đi đại ca".

Nhị Hổ sắn tay áo lên, vô cùng kích động.

Hắn là người đầu tiên dám đắc tội với Vưu thiếu gia ở thủ đô đấy!

Tám năm rồi, đã tám năm rồi bọn chúng chưa được động tay động chân, vì một trận chiến tám năm trước Vưu thiếu gia đã giết người bừa bãi, từ đó không ai dám đắc tội với Vưu thiếu gia nữa, nhà họ Vưu đứng đầu trong thập đại gia tộc ở thủ đô, cả tuổi thanh niên không gặp lấy một đối thủ!

Bọn chúng trung thành bên cạnh Vưu thiếu gia đã ngứa tay ngứa chân lâu lắm rồi.

"Nhờ cả vào hai vị rồi, tên nhóc này không coi Vưu thiếu gia ra gì, phải xử hắn".

Phùng Đức Thành đứng bên kêu gào.

"Đúng là không biết điều!"

Tần Lâm chau mày, lạnh lùng nói.

"Muốn chết sao!"

Đại Hổ vô cùng tức giận, bao nhiêu năm qua không một ai dám ăn nói với anh em hắn như vậy, Vưu thiếu gia cũng rất ít khi gặp phải loại ngu như thế này, hôm nay hắn phải cho Tần Lâm chết không chỗ chôn.

Đại Hổ Nhị Hổ cùng xông lên, thực lực của hai người này rất mạnh, xuất chiêu dứt khoát mạnh mẽ, muốn phủ đầu Tần Lâm ngay chiêu đầu tiên.

Nhưng bọn chúng không ngờ rằng nắm đấm của Tần Lâm lại mạnh đến nỗi bọn chúng không chống đỡ được, hai nắm đấm tung ra Tần Lâm lập tức đánh gãy ngón tay của chúng, Đại Hổ Nhị Hổ đau nghiến răng nghiến lợi.

Chưa kịp phản ứng lại thì nắm đấm của Tần Lâm lại vung ra, nhưng lần này là nhằm vào trúng mặt của chúng.

Bịch!

Bịch!

Mũi của chúng bị Tần Lâm đạp gãy, khuôn mặt cũng bị biến dạng, mắt nổ đom đóm, máu tươi giàn giụa, không thể nhìn rõ thứ gì nữa, ngã lăn xuống đất kêu như lợn bị chọc tiết.

Lúc này Phùng Đức Thành bất giác lùi lại một bước, ít một hơi thật sâu, tên nhóc này ra tay độc ác quá. Đến vệ sĩ của Vưu thiếu gia cũng không phải là đổi thủ.

"Công phu tốt lắm".

Vưu Quang Nham híp mắt lại, lẩm bẩm nói.

"Xem ra tao đã xem thường mày rồi, chẳng trách mày lại dám vênh váo trước mặt bổn thiếu gia như vậy, nhưng mày không thấy là mày hơi không biết điều à? Mày tưởng mày giỏi lắm sao, mày cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi, tao muốn giết mày dễ như trở bàn tay".

Vưu Quang Nham khinh thường nói.

"Vậy sao, vậy tao lại muốn xem thử ai mới là người có thể cười đến cuối cùng đó".

Tần Lâm tiến lên một bước, rồi nhảy lên đạp một cái vào phía dưới người Phùng Đức Thành, sắc mặt Phùng Đức Thành xám ngắt, gào lên một tiếng, cơ thể đã nằm dài trên mặt đất che phần bên dưới, rưng rưng nước mắt không dám khóc to.

"Vưu thiếu gia, cứu tôi Vưu thiếu gia".

Phùng Đức Thành quỳ xuống đất, co ro, vẻ mặt trắng bệch.

"Xem ra mày muốn chơi với tao đến cùng, Vưu Quang Nham tao sẽ chơi cùng mày, ở thủ đô này mày là người đầu tiên dám đối đầu với tao như vậy đấy".

Vưu Quang Nham nói.

"Từ giờ về sau, chắc tao cũng sẽ là người cuối cùng".

Tần Lâm mỉm cười nói.

"Là sao?"

Vưu Quang Nham khó hiểu.

Tần Lâm ung dung nói.

"Vì từ giờ về sau mày sẽ không thể làm màu nữa, mày sẽ chết rất khó coi".

"Ở thủ đô cũng không có ai dám ăn nói với tao như vậy. Mày là người đầu tiên!"

Vưu Quang Nham thản nhiên nói, nhưng ánh mắt đã lóe lên tia chết chóc.

"Mười năm tuổi tao tung hoành ở thủ đô, tao không có đối thủ trong thập đại gia tộc ở thủ đô, mười ba tuổi không ai có thể đánh bại tao, mấy năm vừa rồi tao gặp không ít người đối đầu với tao, nhưng người ngang ngược như mày tao hiếm thấy đấy, muốn dồn tao vào chỗ chết sao, mày là cái thá gì? Mày có tin tao đào cả mười tám đời tổ tông nhà mày lên không? Ông đây muốn giết mày lại chẳng dễ như trở bàn tay".

Vưu Quang Nham tiến đến gần Tần Lâm.

"Là mày ép tao đó, người phụ nữ của mày tao cũng sẽ thay mày chăm sóc, cô ấy chắc chắn sẽ rất nghe lời tao, ha ha ha!"

Vưu Quang Nham cười điên cuồng, nhìn bằng nửa con mắt.

"Vưu thiếu gia, giết chết hắn đi!"

Phùng Đức Thành xám mặt, toàn thân run cầm cập, hận Tần Lâm đến tận xương tủy, cú đạp của Tần Lâm khiến ông ta suýt nữa thì mất cái mạng già này rồi.

"Chịu chết đi!"

Vưu Quang Nham tấn công, xuất chiêu dứt khoát mạnh mẽ, nắm đấm vung thẳng về phía Tần Lâm như muốn đập chết Tần Lâm vậy, khuôn mặt anh ta dữ tợn, vô cùng ngang tàng.

"Vưu thiếu gia cố lên!"

"Vưu thiếu gia đánh chết hắn đi!"

"Đồ không biết trời cao đất dày là gì, dám đối đầu với Vưu thiếu gia chỉ có con đường chết thôi!"

Mọi người đều cười khẩy, coi thường Tần Lâm.

"Cẩn thận Tần Lâm!"

Ánh mắt Tô Văn Kỳ vô cùng căng thẳng, đạo diễn lớn như Phùng Đức Thành cũng bị Tần Lâm đánh rồi, e là sau này cô không xuất hiện trong giới điện ảnh được nữa rồi, bây giờ anh lại còn đắc tội với cả Vưu Quang Nham thiếu gia nhất nhì thủ đô nữa, lần này cô ấy nghĩ chắc sẽ lành ít dữ nhiều rồi, dù gì đây cũng không phải tỉnh Hán Đông.

"Cút…"

"Rốt cuộc mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên đối đầu với tao, nếu không thì ông trời cũng không cứu nổi mày đâu, mày không chọc được vào nhà họ Vưu tao đâu".

Vưu Quang Nham nhìn Tần Lâm dọa dẫm, Tần Lâm bước lại gần hắn, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rất hoảng sợ, chỉ sợ Tần Lâm là một tên cứng đầu không quan tâm đến nhà họ Vưu thì hắn xong đời thật rồi.

"Vậy sao? Nhà họ Vưu, tao lại muốn xem xem rốt cuộc mày có thể làm gì tao, mày yên tâm đi, tao không giết mày đâu!"

Tần Lâm nở nụ cười vô cùng đung dung, nhưng giây tiếp theo Vưu Quang Nham chợt biến sắc.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play