“Đúng là một đám không biết trời cao đất dày. Người của tòa thánh mà cũng dám cản, hôm nay chúng mày hãy chết hết đi!”

Ánh mắt Lawrence Anegie đanh lại.

Sức chiến đấu của Tần Lâm thật đáng kinh ngạc, nhưng rõ ràng kinh nghiệm của anh không thể bằng được với võ sĩ thần thánh, nếu như võ sĩ thần thánh không dựa vào cách thức và kinh nghiệm của mình để tạm thời giữ chân Tần Lâm, thì có lẽ năm người bọn họ đã không thể cản nổi anh quá mười phút rồi.

Nếu anh không ra tay thì trận chiến này sẽ trở nên bế tắc.

Tần Lâm càng đánh càng cảm thấy vui, ngày càng theo như ý mình.

Mặc dù anh đã là cao thủ lục mạch, nhưng dù gì cũng còn ít kinh nghiệm, đặc biệt là trong trận chiến với kẻ mạnh thực sự thì hầu như không có.

Thực ra mà nói thì anh đã sớm có thể đánh bại được năm tên này, nhưng cơ hội để rèn giũa bản thân như thế này là rất hiếm, vậy nên Tần Lâm mới không ngừng nâng cấp bản thân bằng cách cho phép võ sĩ thần thánh tung ra nhiều chiêu hơn nữa, như vậy mới khiến cho anh tăng được kinh nghiệm cũng như thực lực trong các trận chiến.

Lawrence Anegie đang chuẩn bị giết tên khốn này, từ trước đến giờ võ sĩ thần thánh chưa từng thua như vậy, nhưng lần này lại vì chuyện của bản thân mà thất thủ, vậy thì sau này gã sẽ trở thành trò cười của mấy tên đại tế ti ở tòa thánh mất, ngay cả giáo hoàng cũng sẽ hỏi tội gã.

Vậy nên Lawrence Anegie nhất định phải tóm được Tần Lâm trước mới được, gã không thể tiếp tục đùa giỡn với anh nữa.

“Đúng là thứ không biết điều, hôm nay tao phải chơi với mày đến cùng mới được”.

Lawrence Anegie cười khẩy, sau đó nhanh chóng tiến vào đám võ sĩ thần thánh kia làm thủ lĩnh, lập tức khiến cho tình hình của Tần Lâm trở nên căng thẳng.

“Tên Lawrence Anegie này là đại tế ti thứ thiệt đó, nếu như hắn thật sự ra tay thì Tần đại sư có chịu nổi không đây?”

Hàn Thâm không khỏi lo lắng, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Khó nói lắm!”

Ánh mắt Liêu Thừa Chí đột nhiên thay đổi, xem ra năm tên võ sĩ thần thánh đã là giới hạn của Tần đại sư rồi, hai bên nãy giờ vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng cũng chỉ đang giao tranh rất hòa bình, nhưng một khi đại tế ti Lawrence Anegie ra tay thì Tần Lâm sẽ rơi vào thế bị động, thậm chí sẽ xảy ra nguy hiểm.

“Để tôi đi giúp cậu ấy!”

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, dù sao cũng chỉ có cô là cao thủ huyết mạch, ngay cả Hàn Thâm và Liêu Thừa Chí cũng không phải là đối thủ của cô, nếu là người khác thì có lẽ sẽ liên lụy cho Tần đại sư, hơn nữa còn làm cho Tần đại sư phân tâm.

Tạ Hồng Mai nhanh chóng tiếp cận tên võ sĩ thần thánh ở phía sau Tần Lâm, nhưng lúc này Lawrence Anegie cũng xông tới, đánh một quyền về phía Tạ Hồng Mai, khiến cho cô lùi về sau mười mấy bước, sắc mặt tái mét.

Tạ Hồng Mai vốn đã bị thương, trong cuộc chiến này, cô đã giống như một cây đèn cạn dầu, nhưng nếu không liều mạng chiến đấu thì có lẽ Tần đại sư sẽ là người đầu tiên hy sinh mất, đó là điều mất mát lớn nhất cho đội biệt kích của bọn họ.

Nếu Tần đại sư vì giúp bọn mà chết ở đây thì sẽ khiến cho Tạ Hồng Mai cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng lúc này đây, Tần đại sư chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Nhìn thấy Tạ Hồng Mai xuất hiện, Tần Lâm bỗng sững ra một lúc, liền cảm thấy thoải mái.

“Không cần lo cho tôi đâu, người ở đây cứ giao cho tôi là được”.

Tần Lâm nhìn sang Tạ Hồng Mai, thấy cô có vẻ khó tin, nhưng sự kiêu ngạo của Tần Lâm cũng khiến cô có hơi khó chịu.

Cậu có biết đó là ai không? Là đại tế ti của tòa thánh thần thánh đó, là trụ cột của toàn bộ tòa thánh Vatican, ít nhất cũng là cao thủ tam mạch, sao cậu có thể đánh lại được chứ?

“Một mình cậu không thể chịu nổi đâu, để tôi tác chiến cùng cậu, may ra mới có cơ hội sống sót”.

Tạ Hồng Mai trầm giọng nói.

“Thật xin lỗi, không cần cô lo đâu”.

Tần Lâm cười gượng, cô đến giúp tôi nhưng lại làm tôi rơi vào thế bị động đó.

Tạ Hồng Mai không thể nói gì, từ lúc một mình Tần Lâm đánh với đám võ sĩ thần thánh thì anh đã không thể chịu đựng một mình rồi!

Anh căn bản không phải là đối thủ củ đám người này, trận chiến này liên quan đến sự sống chết của đội biệt kích bọn họ, nhất định bọn họ phải chiến đấu đến cùng.

Vì gia đình và đất nước, vì lãnh thổ của dân tộc, một tấc đất cũng không bỏ sót!

Nhưng sau khi Tạ Hồng Mai tham gia vào trận chiến giữa Tần Lâm và Lawrence Anegie thì anh đã rơi vào thế bị động, vốn định trong vòng mười phút sẽ đánh gục tên Lawrence Anegie, nhưng không thể ngờ Tạ Hồng Mai lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất.

Tạ Hồng Mai bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương còn đang dày vò cô, đây là điều làm cho Tần Lâm hết sức ngưỡng mộ, vì để chiến đấu đến cùng, cô hoàn toàn không thềm để ý đến đối phương, cho dù chịu không nổi nhưng vẫn không khuất phục, thà chết vinh còn hơn sống nhục.

Nhưng Tần Lâm lại không hề muốn chết, cho dù cô vô cùng cố chấp, nhìn thì có vẻ giống như đang song kiếm hợp bích với Tần Lâm, nhưng thực ra là đang làm rối loạn từ bên trong, mấy cú đấm chí mạng của Tần Lâm suýt mấy lần đánh trúng cô.

Nhưng phải nói rằng sức mạnh của Lawrence Anegie là vô cùng đáng sợ, tên này hết sức xảo quyệt, điều này thì không cần phải nói, gã đã nhìn ra Tạ Hồng Mai không còn tác dụng gì rồi.

Còn Tạ Hồng Mai lại giống như một chú lợn đang vô thức gặm chân mình, đánh như chết đi sống lại với võ sĩ thần thánh.

Trác Y Nhiên nhìn bộ dang anh tuấn của Tần đại sư liền cảm thấy giống như thần thánh hạ phàm, vô cùng hào kiệt, đàn ông như vậy mới đẹp làm sao.

Nhưng đây là chuyện tình cảm trai gái bình thường, Tạ Hồng Mai và Tần Lâm vẫn còn đang giao chiến kịch liệt với đại tế ti mà vẫn ngầu như vậy!

“Đã cho mặt mũi còn không biết điều, bọn bây chết hết đi!”

Lawrence gào lên, gã nhanh như chớp phóng về phía Tạ Hồng Mai, dùng sức mạnh phi thường vưa đánh vừa đá vào Tạ Hồng Mai khiến cô bay xa mười mấy mét.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play