Hơn ba mươi thành viên của đội biệt kích Liệp Báo, lúc bọn họ nhìn về phía Liêu Thừa Chí ánh mắt đầy hoảng sợ, đại ca, bọn em không đánh lại được đâu!
Bọn họ bị thương, Liêu Thừa Chí nhục nhã, cả đội biệt kích Liệp Báo đã không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Lúc đầu Trác Y Nhiên còn lo lắng, nhưng xem ra là không sao rồi, Tần đại sư vẫn luôn là người mạnh nhất, không có đối thủ.
Chu Khuê An đã không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa, anh ta hại cả đồng đội của mình, hơn nữa ánh mắt đại ca nhìn mình cũng có điều gì đó sai sai.
"Giáo quan Tần đỉnh của chóp!"
"Ha ha ha, xem ra chiến thuật lấy thịt đè người không có tác dụng với giáo quan Tần rồi".
"Đúng đó, còn tưởng người của đội biệt kích Liệp Báo mạnh thế nào, xem ra cũng chỉ là bại tướng dưới tay giáo quan Tần thôi".
"Không thể nói như vậy được, người ta đến để so tài rèn luyện mà, cậu nói như vậy đội trưởng Liêu sẽ xấu hổ lắm đấy".
"Đúng đúng, thắng thua là chuyện bình thường nhà binh, chỉ là so tài thôi".
Người của đội biệt kích Giao Long cười tủm tỉm nói, mà lúc này người của đội biệt kích Liệp Báo lại càng bực, mặt Liêu Thừa Chí bây giờ phải đen như cái đít nồi rồi.
Mất mặt!
Mẹ nó mất mặt quá!
Lúc này Liêu Thừa Chí hận không thể kiếm cái lỗ để chui vào, nhưng chính ông ta là người tìm tới, là ông ta gây sự trước, bây giờ cũng tự vả mặt, tất cả đều do bọn họ tự gánh chịu.
Hay lắm Tần Lâm!
Món nợ này chưa xong đâu!
"Sức mạnh của Tần đại sư quả là rất lợi hại, lần này chúng tôi đã được lĩnh giáo rồi".
Liêu Thừa Chí hừ mạnh một cái rồi chuẩn bị rời đi, đột nhiên đồng hồ chiến sự đa năng trên tay ông ta kêu lên.
Đúng lúc đó Trác Y Nhiên cũng như vậy, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức nghe điện thoại.
"Đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Phi Hoàng gặp nạn ở biên giới núi Côn Luân, bị mai phục, lệnh đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Liệp Báo dốc toàn lực cứu viện, tôi đã gửi địa chỉ vào đồng hồ của mọi người rồi, lập tức xuất phát, không được chậm trễ!"
Sau khi cúp máy, vẻ mặt Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chí đầy hoang mang, chuyện vừa rồi đã bỏ qua hết rồi, điều quan trọng bây giờ là đi cứu viện cho đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Phi Hoàng.
"Chuẩn bị, xuất phát, núi Côn Luân thẳng tiến, mười phút sau tập hợp, lập tức xuất phát".
Trác Y Nhiên trầm giọng nói, thành viên của đội biệt kích Giao Long cũng nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, khuôn mặt lập tức trở lên nghiêm trọng.
Đội biệt kích Giao Long đã cử mười người lên núi Côn Luân để thực thi nhiệm vụ cùng với đội biệt kích Phi Hoàng, nhưng bây giờ lại gặp nạn, bọn họ phải nhanh chóng đến cứu viện mới được.
Mạng người quan trọng, phải tranh thủ từng giây từng phút.
"Nghỉ ngơi tại chỗ, cử người đi lấy trang bị của đội biệt kích Giao Long".
Vẻ mặt lúc này của Liêu Thừa Chí cũng rất nghiêm túc, thời gian không đợi ai cả, cơ hội cũng vậy, đến lúc bọn họ trở về tính sổ sau cũng không muộn.
Trác Y Nhiên gật đầu, dẫn mọi người đi lấy trang bị vũ trang, chuẩn bị xuất phát.
Mặc dù đám người này bị Tần Lâm đánh cho một trận nhưng vừa nghe thấy nhiêm vụ thì lập tức lấy lại tinh thần.
"Đại ca, em cũng đi sao?"
Chu Khuê An yếu ớt hỏi.
"Cậu vẫn chưa chết mà? Mau thu dọn đồ đi, chiến đấu vì tổ quốc dù chết cũng không hối hận".
Lời của Liêu Thừa Chí khiến Tần Lâm hơi chấn động một chút.
Mặc dù tên này rất đáng ghét, rất kiêu căng, nhưng ông ta không hề chùn bước để bảo vệ tổ quốc, cho dù có bị thương cũng không tiếc thân mình.
Bây giờ người của đội biệt kích Giao Long và đội biệt kích Phi Hoàng đang gặp nạn, bọn họ phải nhanh chóng đến cứu viện, nếu không đồng đội của mình sẽ rất có khả năng sẽ ngã xuống, rất có khả năng sẽ chịu sự đe dọa cực lớn.
Sau mười phút mọi người đã tập hợp đầu đủ, một hàng hơn năm mươi người, tất cả đều đã chuẩn bị xong, xuất phát lên đường đến núi Côn Luân.
Bây giờ không ai biết bọn họ sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì, nhưng đến cả người của đội biệt kích Phi Hoàng và đội biệt kích Giao Long cũng bị nạn thì nhiệm vụ của bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng gian khó.
"Tôi đi cùng mọi người nhé".
Ánh mắt Tần Lâm nghiêm túc, vốn anh định trở về tìm Tiêu Nghiên, nhưng tình hình bây giờ rất cấp bách, đội biệt kích Giao Long gặp nạn, nếu anh rời đi lúc này thì trong lòng sẽ áy náy không yên tâm.
Hơn nữa Tần Lâm cũng đã có tính toán của riêng mình, đám nhóc này đi cũng chưa chắc đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Nếu anh đi thì có lẽ sẽ giúp được bọn họ.
"Cái này… không phải cậu có việc sao, không làm lỡ việc của cậu chứ, đây là chuyện của đội biệt kích chúng tôi".
Trác Y Nhiên lưỡng lự nói.
"Đừng quên tôi cũng được tính là một thành viên của đội biệt kích Giao Long đấy, nguy hiểm ngay trước mặt đừng dập khuôn nhiều làm gì".
Tần Lâm giơ ra chiếc huy hiệu trong tay, đây là huy hiệu danh dự Trác Y Nhiên vừa đưa cho anh.
"Vậy cũng được, Tần đại sư cậu đi với chúng tôi nhé, nhiệm vụ lần này sẽ do đội trưởng Liêu chỉ huy, tôi sẽ đảm nhận vị trí phó chỉ huy, hợp tác tác chiến".
Gió tuyết thổi mạnh, hành quân xuyên màn đêm, nhưng khó khăn trùng trùng phía trước cũng không thể xem thường.
Niềm tin của bọn họ mới là hành trang mạnh mẽ nhất.
Bão tuyết thổi điên cuồng, bốn bề vắng lặng, một vùng tuyết không biết đã yên ắng bao nhiêu năm nay lại bừng dậy đầy mạnh mẽ một lần nữa.
Tần Lâm có thể nhìn ra, ai cũng lo lắng, cho dù là đồng đội chưa từng giao tiếp với nhau nhưng vào những lúc có thể giúp thì lại không nửa lời oán trách, mặc dù không phải cùng đội nhưng lại cùng một trái tim Hoa Hạ!
Đây chính là thứ khiến Tần Lâm cảm động nhất, đây cũng là lý do anh mạo hiểm cùng Trác Y Nhiên và bọn họ đến vùng núi Côn Luân này.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT