Cho dù là có mặt Trác Y Nhiên thì bọn họ cũng không coi Tần Lâm ra gì, nhưng họ cũng không dám cãi lại cô, đó không phải là người họ có thể so sánh được, phụ nữ làm phó đội trưởng đương nhiên đã có được sự công nhận của tất cả mọi người, không công nhận Tần Lâm nhưng họ công nhận Trác Y Nhiên.
“Đội trưởng, Trương Đức Tráng đề nghị ra trận!”
Người vừa nãy đến đón Tần Lâm bước ra khỏi xe, nhìn về phía Trác Y Nhiên.
Trác Y Nhiên bất lực, rõ ràng đám binh vương này rất có hứng thú với Tần Lâm, mục đích chỉ có một, đó là đánh anh!
Phải biết rằng Trác Y Nhiên là công chúa của cả đội biệt kích Giao Long, bọn họ vừa kính nể vừa sợ hãi vừa yêu thương cô, bây giờ tự dưng xuất hiện một kẻ được đội trưởng Trác tín nhiệm như thế đương nhiên bọn họ không đồng ý rồi, cảm thấy địa vị của mình ở đội biệt kích Giao Long bị đe dọa nghiêm trọng.
Những người tại đây đều là binh sỹ tài giỏi xuất chúng có một không hai được lựa chọn từ tám quân khu ở Hoa Hạ, chỉ bọn họ mới có thể một đấu một trăm, gánh vác nhiệm vụ nơi biên cương.
Nhưng binh vương nào cũng rất kiêu ngạo, họ chỉ phục những người có năng lực giỏi hơn mình, ngay cả Trác Y Nhiên cũng phải đánh bại tất cả bọn họ mới có thể ngồi lên vị trí phó đội trưởng, đó mới thực sự là danh xứng với tiếng.
Nhưng bọn họ không coi Tần Lâm ra gì, chẳng biết lai lịch ra sao mà lại làm sỹ quan huấn luyện của bọn họ hơn nữa còn được cấp trên phê chuẩn, đúng là không thể chấp nhận được.
Ai ai cũng nóng lòng muốn đấu với Tần Lâm một trận.
“Được, nếu vậy thì chúng ta luyện tập thôi”.
Tần Lâm nhún vai, đồng tình nói, đúng lúc tâm trạng của bản thân không được tốt, đám người này lại cứ đâm đầu vào miệng súng của anh, nếu như không dạy dỗ một bài học chẳng phải bọn họ sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt sao?
Bây giờ Tần Lâm đang rất bực bội, đám người này lại cứ muốn đấu với anh, vậy thì để họ được toại nguyện đi.
“Trương Đức Tráng, trông chờ vào cậu đấy nhé, không được làm mất khí thế của anh em chúng ta đâu”.
“Đúng thế Trương Đức Tráng dạy dỗ cậu ta một trận đi, để cậu ta biết được đội biệt kích Giao Long chúng ta ai ai cũng là tay đáng gờm một đấu một trăm”.
“Nếu thua thì không được khóc đấy nhé, ha ha”.
Trác Y Nhiên cũng rất bất lực với bọn họ, người mạnh sẽ luôn nhận được sự tôn trọng, trước khi biết được sự lợi hại của Tần đại sư đám người này chắc chắn sẽ không nể mặt anh, cho dù là bản thân cô cũng không phải ngoại lệ, bọn họ tôn trọng cô nhưng lại không tôn trọng Tần đại sư.
Nắm đấm mới là cách giải quyết tốt nhất.
Trương Đức Tráng chậm rãi bước đến chỗ Tần Lâm, mỗi bước đi đều chắc nịch, cơ thể cường tráng, nắm đấm mạnh mẽ to lớn, hoàn toàn có thể hạ gục Tần Lâm, các binh vương xung quanh đều háo hức chờ xem cảnh tượng này, bọn họ muốn nhìn thấy Trương Đức Tráng đánh Tần Lâm một trận tơi bời.
“Bỏ đi, anh yếu ớt quá, các người lên cùng nhau đi, như thế có thể gắng gượng được trong một phút”.
Tần Lâm cân nhắc rồi nói.
Soạt!
Một hòn đá làm gợn lên ngàn ngọn sóng!
Cũng coi thường người khác quá rồi đấy nhỉ! Anh tưởng mình là ai chứ? Bảo chúng tôi cùng xông lên, anh biết như thế sẽ đáng sợ thế nào không?
Lời nói của Tần Lâm khiến tất cả mọi người phẫn nộ, con người này đúng là ngông cuồng quá thể đáng, nếu như bọn họ cùng nhau xông lên Tần Lâm chắc chắn sẽ không đỡ nổi một đòn, chết một cách khó coi.
Con người này đang tự rước họa vào thân!
Ánh mắt ai nấy đều sắc như dao nhìn về phía Tần Lâm, ngọn lửa phẫn nộ cháy bừng bừng trong mắt mỗi người, bọn họ không chỉ muốn thiêu cháy Tần Lâm mà hận không thể ăn sống thịt anh.
Bởi vì chưa từng có ai hống hách trước mặt họ như thế.
Đội biệt kích Giao Long là quân đội bí mật lớn mạnh nhất Hoa Hạ, ai ai cũng là binh sỹ xuất sắc người thường khó có thể tưởng tượng nổi, là vương của binh vương, người mạnh không ai địch nổi, sao bọn họ có thể coi trọng Tần Lâm được chứ?
Bọn họ có kinh nghiệm đầy mình, tên ẻo lả này thì biết gì chứ? Bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu trận chiến đẫm máu mới có thể trở thành kẻ mạnh như ngày hôm nay.
Sức mạnh của họ được đổi lấy từ sự nỗ lực và máu của chính bản thân, tích lũy bằng hài cốt của kẻ địch.
Đối với đám người Trương Đức Tráng mà nói bọn họ chính là cao thủ đứng trên đỉnh Hoa Hạ.
Bọn họ không thể chấp nhận được sự khiêu khích của Tần Lâm. Chúng tôi nhiều người như thế, một mình anh sao có thể đánh lại được chứ? Anh coi chúng tôi là rác rưởi sao?
Cho dù là tên côn đồ hơn hai mươi tuổi ngoài đường phố anh cũng chưa chắc đã hạ gục được.
Vốn dĩ định cử Trương Đức Tráng chơi đùa một trận với anh, nhưng không ngờ Tần Lâm lại không coi ai ra gì, bảo tất cả xông lên cùng một lúc.
Bọn họ chưa từng chịu sự nhục nhã như này, nhưng giờ lại bị Tần Lâm khiêu khích, tên này muốn một mình khiêu chiến với đội biệt kích Giao Long sao?
“Ây dô tôi đúng là được mở mang tầm hiểu biết, cậu muốn khiêu chiến với tất cả chúng tôi sao? Cùng nhau xông lên? Cậu chắc chắn mình không đùa đấy chứ? Cho dù có chút bản lĩnh thì cũng không thể ngông cuồng như thế này được, hôm nay tôi không chấp nhặt với cậu, một mình Trương Đức Tráng là cậu ăn đủ rồi”.
“Trương Tử trông chờ vào cậu đấy, chúng tôi không muốn cậy đông bắt nạt, tránh để đội trưởng không vui, cậu thanh niên bé nhỏ nên về nhà đi thả thính mấy em gái thì hơn, trên núi không phù hợp với cậu đâu”.
“Ha ha, cái đồ tự cao tự đại, cậu là cái thá gì chứ? Cậu có biết mình đang nói gì không? Còn khiên chiến với tất cả chúng tôi, sao cậu đi khiên chiến với cả tám quân khu đi”.
“Phí lời với cậu ta làm gì, Trương Tử, dạy dỗ cho cậu ta một trận đi”.
Trương Đức Tráng lắc cổ, anh ta là niềm hy vọng của tất cả các anh em, chỉ là bọn họ sợ mất thể diện nếu không đã sớm ra tay đánh Tần Lâm từ lâu rồi.
“Tôi nói rồi, đám rác rưởi các người cùng nhau lên đi, nếu không tuyệt đối sẽ không trụ được một phút đâu”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
Ngang ngược, tự cao tự đại!
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT