“Cuối cùng anh cũng chịu ra rồi à”.

Tần Lâm điềm đạm nói.

“Ra thì sao? Cậu còn muốn nhắm vào nhà họ Chu tôi à? Bây giờ cậu đã ra tay đánh người rồi thì đừng mong rời khỏi đây, nhà họ Chu tôi không phải nơi mà ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi”.

Chu Vô Cực cười khẩy.

“Cháu trai, có chuyện gì vậy?”

Chu Thái Lai nói, với thân phận là chủ nhà họ Chu, vậy mà bây giờ có người đụng đến gia tộc, đương nhiên ông ta sẽ không thể bỏ qua.

“Ông nội, cháu cũng không định nói với mọi người ân oán cá nhân giữa cháu và cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại tự tìm đến đây, vậy thì nhà họ Chu chúng ta quyết không nhún nhường!”

Chu Vô Cực nói.

“Đúng thế, anh Vô Cực nói phải, bây giờ người ta đã dẫm lên đầu chúng ta rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát”.

Có người chêm vào.

“Vô Cực, đây là việc của cháu, vậy thì để cho mấy đứa tự giải quyết, cứ giết người này đi là xong”.

Chu Thái Lai bình tĩnh nói.

“Vâng, ông nội!”

Chu Vô Cực thoáng nhoẻn miệng cười âm hiểm, sau đó quay về phía Tần Lâm.

“Xem ra nhà họ Chu các người đúng là ức hiếp người quá đáng. Ở trong mắt các người thì người bình thường không đáng giá chút nào sao? Nói giết là giết à, vậy thì hôm nay tao có thể đại khai sát giới được rồi”.

Tần Lâm giận quá hóa cười.

“Ha ha ha, Tần Lâm, ngay thời khắc mà mày đặt chân vào nhà họ Chu thì chắc chắn mày sẽ chết rồi”.

Chu Vô Cực cười nhạo.

“Cho dù có chết thì tao cũng sẽ lôi mày theo làm ghế đệm cho tao”.

“Ngay lúc mày dám động vào người phụ nữ của tao thì tao đã xác định nhà họ Chu mày toang rồi”.

Tần Lâm đứng khoanh tay, cho dù có phải đối mặt với tất cả người nhà họ Chu thì anh cũng không chút sợ hãi.

“Vô Tâm, Vô Ngần, Vô Trì, Vô Bỉnh, cả bốn xông lên đi, giết chết con chó ngông cuồng này đi, tiễn nó về miền cực lạc!”

Chu Vô Cực bước lên ép sát Tần Lâm, ngay lúc này, bốn anh em phía sau lập tức cùng ra tay, bao vây Tần Lâm lại.

Chu Vô Cực biết được sự lợi hại của Tần Lâm, đương nhiên một mình anh ta không phải đối thủ, nhưng năm người cùng xông lên thì chưa chắc là không được, năm người bọn họ sao có thể so với mười tên vô dụng kia được chứ.

“Anh cứ nhìn cho kĩ đi Vô Cực”.

“He he he, vừa hay tay chân em cũng đang ngứa ngáy”.

“Giết gà thì cần gì dùng dao chặt bò, xem ra hôm nay chúng ta phải chơi với hắn một trận rồi”.

“Đúng là nhìn vậy chứ không phải vậy. Ha ha ha”.

Chu Vô Cực và những người khác vây quanh Tần Lâm, nói một cách chế nhạo, lúc này ai nấy đều cười chế giễu như được mùa.

Ánh mắt Chu Vô Cực đanh lại, anh ta chỉ đợi thời khắc này thôi, bản thân không phải đối thủ của Tần Lâm, nếu như tìm người đến giải quyết Tần Lâm thì sẽ bị cười nhạo mất.

Vậy nên Chu Vô Cực mới ra tay với người phụ nữ của Tần Lâm, nếu như anh có đủ kiêu ngạo và dũng khí thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó dám đến nhà họ Chu thì anh nhất định sẽ chết!

Gậy ông đập lưng ông, đây chính là kế của anh ta, nếu như Tần Lâm không dám đến thì mỗi việc Chu Vô Cực giết người phụ nữ của anh thôi cũng đủ thấy hả dạ rồi, nhưng xem ra anh thật sự dám đến nhà họ Chu để tính sổ, vậy chẳng phải sẽ càng vui hơn sao?

Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của Chu Vô Cực, đã bước chân vào nhà họ Chu thì còn muốn sống mà rời đi sao? Đúng là mơ tưởng!

Kích động chính là quỷ ma, Tần Lâm nhất định sẽ phải trả giá cho sự nóng nảy của mình, muốn chống lại nhà họ Chu sao, Tần Lâm cũng xứng à!

“Chiêu thức của tên này không tầm thường, mọi người cẩn thận một chút, đừng khiến mình bị thương”.

Chu Vô Cực trầm giọng nói.

“Yên tâm đi, anh Vô Cực, mấy người chúng ta kết hợp lại thì đến cả cao thủ trẻ ở Đông Hải có mấy ai đánh lại chứ? Ngoài anh cả ở đế đô ra thì có ai là đối thủ của chúng ta nữa đây?”

Chu Vô Ngần cười khẩy, lập tức ra tay đầu tiên, cả năm người vây chặt Tần Lâm, khiến cho anh tiến thoái lưỡng nan!

“Hay lắm nhà họ Chu, hôm nay tao sẽ cho bọn mày phải trả giá về những gì đã làm”.

Tần Lâm siết chặt nắm đấm, vung mạnh xoẹt qua không trung!

“Cẩn thận!”

Chu Vô Cực quát lên, nhưng đã quá muộn, cú đấm đầu tiên của Tần Lâm đã đánh trúng vào vai Chu Vô Ngần, một tiếng ‘rắc’ vang lên, xương vai của Chu Vô Ngần lập tức bị gãy.

Cú đấm của Tần Lâm quá mạnh mẽ, cứng như đá vậy, đánh xuống một phát liền khiến cho sắc mặt Chu Vô Ngần tái mét, căn bản còn không kịp tránh.

Chu Vô Ngần đánh trả nhưng Tần Lâm vẫn không thèm né tránh, vừa xoay người thì sức lực dường như đã mất đi một nửa, thúc cùi chỏ một phát thì lồng ngực đã chịu không nổi, Chu Vô Ngần phụt máu tại chỗ, lảo đảo ngã xuống đất.

Nhanh!

Chuẩn!

Mạnh!

Mỗi một chiêu đều vô cùng bá đạo, chính xác đến từng li từng tí, không chút sơ hở.

Mặt tất cả mọi người lập tức biến sắc, bốn người Chu Vô Cực còn chưa kịp đánh trả thì Chu Vô Ngần đã ngã xuống đất.

Không chỉ có bọn họ, mà tất cả các bậc tiền bối đang xem cũng mặt mày thất kinh, không ngờ tên nhóc này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, hơn nữa tốc độ cũng quá khó để nắm bắt.

“Giết!”

Chu Vô Cực lúc này bọn họ đang ở sau lưng Tần Lâm, Chu Vô Ngần tức khắc gào lên, thúc đẩy bọn họ.

Vừa rồi hắn vô cùng kiêu ngạo, nhưng người ngã xuống đầu tiên cũng chính là hắn.

Chu Vô Cực biết rằng mình không thể cho Tần Lâm cơ hội phản công nào, bốn người tám quyền đánh xối xả như mưa về phía Tần Lâm.

Nhưng Tần Lâm vẫn có thể tóm được nắm đấm của bọn họ, lại còn rất thong thả, áp lực của bốn người này đối với anh chẳng là gì, ngay cả bọn họ cũng không thể ngờ tới.

“Mau! Chu Thương, mau đi cứu Vô Cực!”

Chu Thái Lai hét lên, đồng tử co lại, Chu Vô Cực là cháu trai mà ông ta yêu quý nhất, lúc này lại bị người ngoài hành hạ như vậy, đương nhiên sẽ vô cùng tức giận, người nhà họ Chu ai nấy cũng đều nóng máu sôi gan, đã kiếm chuyện ở nhà bọn họ thì nhất định sẽ phải chết.

“Đừng mong làm hại cháu tao!”

Ánh mắt Chu Thương đanh lại, sát khí đằng đằng nhìn về phía Tần Lâm.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play