Lưu Mỹ Lan chống eo nói.

"Bố, bố đừng có xen vào, đây là chuyện của nhà bọn con, Thu Ca đã lớn thế này rồi mà chẳng nghe lời gì cả, bọn con có thể hại nó chắc? Bây giờ ở trước mặt Tiêu thiếu gia mà lại làm người ta mất mặt như vậy, con đánh nó là vì nó chẳng biết phấn đấu vì nhà họ Doãn gì cả. Con dạy con gái con, chẳng nhẽ là sai à?"

Doãn Thu Ca tức giận, nghiến răng nói.

"Đây là lần thứ hai mẹ đánh con rồi. Lưu Mỹ Lan, từ nay về sau, mẹ đừng quan tâm đến con nữa, con đi đường của con, mẹ đi đường của mẹ!"

"Con bé này phản rồi, tao đánh chết cái đồ khốn khiếp nhà mày..."

Lưu Mỹ Lan giơ tay đánh Doãn Thu Ca, tuy nhiên lần này, cánh tay của Lưu Mỹ Lan lại không sao đập xuống được.

"Ái ôi..."

"Đau đau đau!"

Lưu Mỹ Lan nghiến răng nghiến lợi nói, cổ tay bị Tần Lâm tóm chặt lấy.

Doãn Hoán trầm giọng nói.

"Tần đại sư, mong cậu giữ tự trọng!"

Tần Lâm cười khẩy nói.

"Tôi giữ tự trọng? Chẳng nhẽ cái loại đàn bà chanh chua này có tự trọng chắc? Nhà họ Doãn mấy người thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy, con gái mình không thích người ta, bây giờ còn ép cô ấy? Mấy người đều ở đây xem kịch à? Lấy thanh xuân của một thiếu nữ để đổi lấy vinh quang của gia tộc à? Đúng là già mà không biết xấu hổ".

Sắc mặt Doãn Chấn Phong đen xì, rõ ràng là đang mắng ông ta mà.

"Tần Lâm! Cậu là cái thá gì mà dám nói bừa ở nhà họ Doãn chúng tôi, cậu nghĩ cậu chữa khỏi cho Doãn Thu Ca là cậu có thể làm bừa ở nhà họ Doãn à?"

Già mà đổ đốn!

Lưu Mỹ Lan hung hăng nói.

"Đây là con gái của tôi, không cần cậu quan tâm".

Tần Lâm đẩy Lưu Mỹ Lan ra, bà ta loạng choạng ngã trên mặt đất, cổ tay như vừa bị kìm kẹp vậy, đỏ ửng lên, bà ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng không? Vậy mấy người nỡ đẩy con gái mình vào hố lửa sao? Đúng là loại không biết xấu hổ mà, một đám ra vẻ đạo mạo, gia tộc suy sút, mấy người không nghĩ cách chấn hưng gia tộc, bây giờ lại dùng con cháu mình, bắt cô ấy trở thành vật hy sinh cho gia tộc, đây là truyền thống tốt đẹp của gia tộc mấy người à, muốn nhờ người khác bảo vệ để kéo dài chút hơi tàn chứ gì? Hừ hừ, còn muốn tôi phục chắc?"

Tần Lâm rằn từng chữ một, cười khẩy nói, khiến cho nhà họ Doãn lộ ra bộ mặt thật, lúc này, mặt mày bọn họ tái mét, hận Tần Lâm đến tận xương tận tủy.

Chỉ duy nhất có mình Doãn Chấn Tử là hơi cảm thấy vui, Tần Lâm đã nói ra những lời ông không dám nói, là người ngoài, lúc này lại đứng trên góc độ của Doãn Thu Ca, khẩu chiến một trận với mọi người, điều này khiến Doãn Chấn Tử cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nhà họ Doãn vì lợi ích gia tộc mà không có bất kỳ giới hạn nào.

"Tên này, cậu ra vẻ cái gì ở nhà họ Doãn tôi chứ, cậu nghĩ mình là chủ nhà họ Doãn à?"

"Đúng vậy, Doãn Thu Ca có thể gả được cho Tiêu thiếu gia là phúc của nó, có thể cống hiến cho nhà họ Doãn, nó nên tự hào mới phải!"

"Đúng, cậu là cái thá gì? Chuyện trong nhà họ Doãn không đến lượt cậu nhúng tay vào".

Người nhà họ Doãn ầm ĩ chửi bới, chỉ trỏ Tần Lâm.

Doãn Hoán và Tần Lâm nhìn nhau, lạnh lùng nói.

"Con gái của tôi, tôi tự quản, mời cậu rời đi, Tần Lâm!"

Tần Lâm nói.

"Rời đi! Được, nhưng tôi sẽ đưa theo Doãn Thu Ca cùng rời khỏi cái chốn thị phi này, nhà họ Doãn mấy người không cho cô ấy chỗ dung thân thì tôi sẽ đưa cô ấy đi".

"Tôi xem ai dám?"

Lúc này, Tiêu Vân Phi cuối cùng cũng không ngồi xem được nữa, mẹ kiếp, không ngờ có người dám đưa cô dâu của mình đi?

Tiêu Vân Phi tức giận nói.

"Tao không biết mày là ai, nhưng mày cút cho tao, đừng để tao nhìn thấy mày nữa, Doãn Thu Ca là người phụ nữ của tao, không ai có thể đưa cô ấy đi cả!"

Doãn Chấn Phong cười nói, nhà họ Doãn dù sao đang suy thoái, cần nể mặt nhà họ Tiêu, không có nhà họ Tiêu, bọn họ sẽ gặp khó.

"Tiêu thiếu gia nói đúng lắm".

Cho nên với nhà họ Doãn mà nói, nhà họ Tiêu là cọng rơm cứu mạng của bọn họ. Những năm nay, nhà họ Doãn suy yếu, cho dù có thần y Doãn Chấn Tử chấn tọa, nhưng người nhà họ Doãn quá đông, hơn nữa còn phải bồi dưỡng thế hệ sau. Họ chỉ có thể buôn bán dược liệu, nhưng cần nhà họ Tiêu vẽ đường chỉ lối, không có sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, bọn họ không có cơ hội tiến lên.

Việc liên hôn này, chính là cơ hội để nhà họ Doãn cống hiến cho nhà họ Tiêu, mấy người của đại gia tộc đều thích Doãn Thu Ca của nhà họ Doãn, nhưng chỉ có mình nhà họ Tiêu là họ cần, vậy nên sau khi bàn bạc lợi hại, bọn họ quyết định liên hôn với nhà họ Tiêu.

Lưu Mỹ Lan cười khẩy nói.

"Tiêu thiếu gia, mấy năm này tôi quản không nghiêm con bé này, nên nó mới không nghe lời như vậy. Bây giờ lại đứng về phe người ngoài, thực sự khiến tôi tức chết mà. Tiêu thiếu gia đừng giận nó nhé, cũng chỉ có cậu mới quản được nó thôi".

Lúc này, lòng Doãn Thu Ca xám như tro, nhiều năm nay, mặc dù cũng là người nhà họ Doãn, nhưng Doãn Thu Ca chưa từng được bọn họ quan tâm, bởi vì bố mẹ biết cô không sống qua hai mươi tuổi. Vậy nên dù có đổ hết sự quan tâm và tài nguyên lên người cô thì có tác dụng gì chứ?

Mấy năm nay, cô đều sống với ông nội, ngày thường ông nội dạy cô y thuật, nhiều năm như vậy, cô chỉ thân thiết với mình ông, còn bố mẹ dường như chưa từng quan tâm đến cô.

Lúc này, lời Lưu Mỹ Lan càng khiến Doãn Thu Ca cảm thấy tuyệt vọng, trên đời này có bố mẹ nào độc ác đến vậy sao?

Tiêu Vân Phi nhìn chằm chằm Doãn Thu Ca mà nói.

"Vậy là tốt nhất, con tiện nhân này, mau quỳ xuống cho tôi".

Doãn Hoán nghiêm khắc mắng.

"Còn không mau quỳ trước Tiêu thiếu gia đi, nếu không Tiêu thiếu gia không tha cho con đâu".

Doãn Thu Ca nghiêm túc nói, không hề sợ sệt.

Tiêu Vân Phi tức điên người, Doãn Thu Ca xinh đẹp như vậy mà không phải của mình, mà cô lại ở bên một tên không biết chạy từ xó nào ra, đây chẳng phải không nể mặt nhà họ Tiêu sao? Hôm nay anh ta nhất định phải dạy cho đôi cẩu nam nữ này một bài học.

Hai tên cơ bắp đứng bên Tiêu Vân Phi lập tức ra tay, ép sát Tần Lâm và Doãn Thu Ca.

Hai người này có vẻ là con nhà võ, thủ đoạn vô cùng hung ác, Tiêu Vân Phi vừa hạ lệnh, bọn họ đã lao ra ngay, như sấm rền gió cuốn.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play