“Sao mấy ngày nay trông cô không được vui nhỉ?”

Tần Lâm nhìn ra được phiền muộn của Doãn Thu Ca, bởi vì bệnh của cô đã khỏi nên anh có thể rời đi được rồi.

“Không có gì. Sư phụ, tôi có thể... không thể cùng anh đi đến y quán được”.

Doãn Thu Ca trầm giọng nói.

“Ông nội cô không cho đi ư? Không nỡ rời xa cô à?”

Tần Lâm cười nói.

“Không phải, là do tôi không nỡ rời khỏi nhà họ Doãn, tôi bỗng nhận ra mình không hề tự lập, cũng không hề kiên cường như thế”.

Doãn Thu Ca cố gắng mỉm cười.

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép cô”.

Tần Lâm nói.

“Thu Ca, mau lên, thiếu gia nhà họ Tiêu đến rồi, lần này đến là để định ngày kết hôn đấy, sính lễ đều mang đến cả rồi, hớ hớ hớ”.

Lưu Mỹ Lan cười nói, vội vàng chạy đến.

“Đính hôn?”

Tần Lâm sững ra, lúc này sắc mặt Doãn Thu Ca đột nhiên trở nên tái nhợt, hơn nữa trong ánh mắt cô còn đọng nước và có chút gì đó ấm ức.

“Tần đại sư, ha ha ha, khiến cậu chê cười rồi, hôm nay là ngày Thu Ca nhà chúng tôi đính hôn, cậu phải ở lại dùng bữa rồi mới được rời đi đấy, nếu không nhờ cậu thì Thu Ca cũng sẽ không khỏi bệnh được, tất cả đều là công lao của cậu”.

Lưu Mỹ Lan mặt mày hớn hở, lúc này sắc mặt của Tần Lâm có hơi thay đổi, nhìn sang mặt mày Doãn Thu Ca cũng không tốt gì cho cam, nếu như anh đoán không lầm thì vì cô đã đính hôn nên mới không đi đến y quán?

“Thật ư? Tại sao lại không nói cho tôi biết?”

Tần Lâm nhíu mày, nói cho cùng thì bây giờ anh cũng là sư phụ của Doãn Thu Ca, làm sao cô có thể che giấu việc mình đính hôn được chứ.

Nhưng nhìn từ dáng vẻ của Doãn Thu Ca mà nói, thì có lẽ đây không phải là tình yêu.

“Xin lỗi sư phụ, tôi không cố ý giấu anh”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Tôi... tôi không muốn gả cho thiếu gia nhà họ Tiêu, tôi căn bản không hề quen biết anh ta, tôi còn muốn đi học, còn muốn theo sư phụ học bản lĩnh, tôi không muốn kết hôn sớm”.

Doãn Thu Ca cúi đầu.

“Không đến lượt con nói đâu, bố mẹ và người mai mối đều quyết định cả rồi, Tần đại sư, cậu nhìn cái nết của nó xem? Đấy chẳng phải là trò cười hay sao, người làm cha mẹ chỉ mong con gái mình có thể sớm cưới chồng thôi, đó là tâm sự của bậc phụ huynh, nhưng nó thì hay lắm, người tốt như thiếu gia nhà họ Tiêu mà nó lại không muốn, người ta làm nó ấm ức hay gì?”

“Con đừng có mà không biết tốt xấu, thiếu gia nhà họ Tiêu vẫn đang đợi con ở phòng khách đó, mau lên, chúng ta không thể tiếp đón lơ là người nhà họ Tiêu được”.

Lưu Mỹ Lan bực bội nói.

“Tần đại sư, tôi đi trước đây, cậu hãy giúp tôi khuyên con ranh đó đi, mấy chuyện như thế này không thể để nó quyết được. Để tôi đi thay đồ”.

“Được!”

Tần Lâm gật đầu, sau đó Lưu Mỹ Lan quay lưng rời đi.

“Sư phụ, tôi...”

Doãn Thu Ca muốn nói gì đó nhưng còn do dự, lại bị Tần Lâm cắt ngang.

“Cô thật sự không muốn gả vào nhà họ Tiêu à?”

Tần Lâm hỏi.

“Ừm, chúng tôi không hề quen biết nhau, đều là do ông nội hai bên hợp tác với nhau, vậy nên tôi mới phải kết hôn với thiếu gia nhà họ Tiêu, một khi hai gia tộc liên hôn thì nhà họ Doãn sẽ có được rất nhiều lợi ích, còn tôi đương nhiên sẽ trở thành vật hy sinh của gia tộc”.

Trong mắt Doãn Thu Ca ánh lên vẻ tuyệt vọng.

“Từ góc nhìn của bố mẹ và gia tộc mà nói, thì đây là điều hoàn toàn đúng”.

Tần Lâm gật gù.

Doãn Thu Ca cười khổ, cô biết rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của số phận.

“Sư phụ, tôi biết, vậy nên... tôi đành chấp nhận”.

“Nhưng... cô là đồ đệ của Tần Lâm tôi, nếu như cô không muốn thì không ai có thể ép cô cả, cho dù có là ông Trời thì cũng không ngoại lệ!”

Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, nghiêm nghị nói rồi nhìn sang Doãn Thu Ca.

“Sư phụ, anh... anh nói thật không?”

Tần Lâm gật đầu, anh không thể trơ mắt nhìn Doãn Thu Ca ở cùng với người mà cô không thích được, bây giờ Doãn Thu Ca đã là đồ đệ của anh, đương nhiên anh sẽ phải bảo vệ cô bằng mọi giá.

Chỉ cần Doãn Thu Ca không muốn thì không ai được ép cả.

“Đương nhiên rồi, nếu cô không muốn thì tôi sẽ ra mặt giúp cô, người làm sư phụ như tôi sẽ không ép cô làm việc mình không muốn, đương nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn đồ đệ của mình trở thành vật hy sinh cho gia tộc được”.

Tần Lâm lãnh đạm nói.

“Nhưng... sư phụ, chẳng lẽ anh muốn đưa tôi bỏ trốn à”.

Doãn Thu Ca ngập ngừng nói.

“Nói gì thế, chạy trốn gì chứ, hai chúng ta danh chính ngôn thuận mà, tôi khinh, để tôi xem thử, người nhà họ Doãn ai dám động vào cô, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho người đó”.

Tần Lâm nói.

“Được!”

Doãn Thu Ca cười híp mắt nói, cuối cùng cô cũng nở nụ cười, không biết tại sao lời sư phụ nói lúc này lại khiến cho cô cảm thấy an tâm.

Sư phụ, chúng ta có thể thay đổi số mệnh được sao?

Nhưng thiếu gia nhà họ Tiêu đó không dễ đối phó đâu, hơn nữa còn là người nhà mình, chỉ vài câu nói của sư phụ thì ắt hẳn sẽ không dễ dàng tha cho mình được, bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi, cuộc hôn nhân nhân này đã được định sẵn, bây giờ sư phụ ra mặt sẽ lật ngược được tình thế hay sao?

“Đi thôi, đến sảnh lớn xem thử, hôm nay tôi sẽ nói rõ với nhà họ Doãn, đồ đệ của tôi sẽ không bao giờ trở thành công cụ để bọn họ trục lợi”.

Tần Lâm nói một cách chắc nịch.

Đây đều là sự ngưỡng mộ của các cô gái nhà họ Doãn, Doãn Hoán và Lưu Mỹ Lan càng có thể ngẩng đầu ngạo nghễ, con gái mình xuất sắc như vậy, lại được gả cho một thiếu gia như thế, vậy thì ngày tháng sau này sẽ không còn tầm thường nữa.

“Thu Ca, mau đến đây làm quen với Tiêu thiếu gia đi, lúc nhỏ hai đứa còn chơi với nhau kia mà, hớ hớ hớ”.

Lưu Mỹ Lan nhanh chóng kéo tay Doãn Thu Ca đến.

“Thu Ca, chúng ta đã nhiều năm không gặp, em càng ngày càng đẹp quá rồi đó”.

Tiêu Vân Phi đá lông nheo, mặt mày cứ như Trư Bát Giới vậy, đã thèm muốn Doãn Thu Ca từ lâu, hôm nay được ôm mỹ nhân về nên trong lòng vô cùng kích động, mặc dù chỉ mới đính hôn, nhưng Tiêu Vân Phi đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play