"Cậu thanh niên này được không đấy? Tôi thấy cậu ta ngông cuồng quá, trước đây tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta".
Doãn Chấn Tử trầm giọng nói.
"Đúng vậy, để cậu ta đại diện cho Đông y mà ra trận có sao không, bây giờ chuyện đã đến nước này thì không chỉ là so tài y thuật không thôi đâu".
Khổng Phàm Lâm bình tĩnh nói, không hề hoảng loạn.
"Các vị biết cậu ấy là ai không?"
Tôn Vô Kỵ mỉm cười thần bí.
"Cậu ấy là Tần đại sư, các vị đã từng nghe danh Tần đại sư chưa?"
Khổng Phàm Lâm kinh ngạc nhìn Tôn Vô Kỵ.
"Ông cũng quen Tần đại sư sao?"
Tôn Vô Kỵ cười mỉm nói.
"Chẳng nhẽ chỉ có mình cậu quen Tần đại sư chắc, tôi cũng quen Tần đại sư! Ha ha ha".
Lý Trường Sinh nghi hoặc hỏi.
"Hai người bí hiểm cái gì, Tần đại sư là ai? Cậu nhóc kia mới mấy tuổi, sao có thể được xưng là Tần đại sư được, đúng là buồn cười mà? Hai người rốt cuộc làm sao vậy?"
Hứa Quang Huy cũng không hiểu, mặt đầy dấu hỏi.
Tôn Vô Kỵ trịnh trọng nói.
"Tần đại sư là thầy của tôi".
Doãn Chấn Tử kinh ngạc nói.
"Cái gì? Sao có thể, ông điên à? Tên kia bao tuổi, sao ông lại bái cậu ta làm thầy".
Tôn Vô Kỵ tin tưởng Tần Lâm, chỉ cần Tần đại sư ra tay thì có vấn đề nào không được giải quyết chứ?
"Ông thì hiểu gì chứ? Tần đại sư mới là đại sư thật sự, học không phân trước sau, người giỏi làm thầy, mấy người không biết bản lĩnh của Tần đại sư nên mới bị vẻ ngoài mà lầm tưởng thôi. Tí nữa mấy người sẽ được chứng kiến phương pháp chữa bệnh của Tần đại sư. Anh Tây kia đen rồi, khiêu khích ai lại khiêu khích Tần đại sư, ha ha ha".
Tôn Vô Kỵ nói xong, Doãn Chấn Tử và Lý Trường Sinh, cả Hứa Quang Huy cũng trợn tròn mắt, Tần đại sư lợi hại vậy sao? Hơn nữa ông ta nhiều tuổi vậy, sao lại bái một cậu nhóc làm thầy? Mất mặt quá đi.
Khóe miệng Hứa Quang Huy khẽ nhếch lên.
"Tôn thần y, lời ông nói có thật không vậy? Ông thực sự là đồ đệ của cậu trai trẻ kia sao?"
Tôn Vô Kỵ nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, tôi là đồ đệ duy nhất của Tần đại sư đấy, sao giả được? Mấy người cứ đợi xem kịch hay đi".
Khổng Phàm Lâm tức giận nhìn Tôn Vô Kỵ.
"Vớ vẩn, ông là đồ đệ của Tần đại sư, còn tôi thì sao?"
Khổng Phàm Lâm hùng hổ nói, ông Tôn Vô Kỵ này không hiểu bái Tần đại sư làm thầy lúc nào mà ông ta không biết?
"Tôi mới là đồ đệ thật sự của Tần đại sư, ông là cái thá gì? Ông đừng có mà mượn danh Tần đại sư, tôi nói cho ông biết, ông Tôn, ông biết y thuật của Tần đại sư cao siêu nên muốn mượn uy danh của Tần đại sư chứ gì? Ông mà dám làm tổn hại danh tiếng của Tần đại sư, tôi không tha cho ông đâu".
Tôn Vô Kỵ cũng không hề nhân nhượng, hai người hùng hổ cãi nhau, mặt mày đen sì, tỏ vẻ sống chết không chịu khuất phục.
"Vớ vẩn! Cậu mới mượn danh Tần đại sư ấy, tôi nói cho cậu biết Khổng Phàm Lâm, Tần đại sư là thầy tôi, cậu không được phép bôi nhọ uy danh của Tần đại sư".
Hứa Quang Huy dở khóc dở cười, hai vị đây tranh nhau chức đồ đệ của cậu Tần đại sư kia, đúng là chuyện cười mà? Hai người cộng lại cũng phải hơn một trăm tuổi, vậy mà chẳng biết giữ gìn tiếng tăm của mình gì cả.
"Đợi đã, hai vị! Hai vị thần y làm gì vậy? Hai vị đều là ngôi sao sáng của giới y học phương Nam, hai vị phải chú ý hình tượng chứ".
Tần đại sư bị hai người thổi phồng đến danh bất hư truyền, nếu như không phải vì Tôn Vô Kỵ và Khổng Phàm Lâm quá nổi tiếng, bọn họ còn tưởng Tần đại sư mời diễn viên đến.
Lý Trường Sinh lạnh lùng nói, là lừa hay ngựa thì phải cưỡi mới biết được.
"Được rồi, hai vị đừng cãi nhau nữa, chẳng phải chỉ là một cậu trai trẻ thôi sao? Liệu có thần kỳ như lời hai vị bảo không vậy? Xì, tôi không tin, tôi ở trong giới Đông y mấy chục năm, chưa từng nghe qua có vị thần y nào trẻ tuổi như vậy".
Tôn Vô Kỵ mặt lạnh như tiền mà nói.
"Lý Trường Sinh, ông biết mình đang nói gì không? Dám mạo phạm Tần đại sư, ông nhất định sẽ hối hận".
Khổng Phàm Lâm cười khẩy nói.
"Đúng vậy, với y thuật của ông, còn không xứng để nâng giày cho Tần đại sư đâu".
"Hai người..."
Nhớ ghi nguồn Tamlinh247.com nếu bạn đang copy - hãy sống đừng hổ thẹn
Trong đám đông có nhiều người cảm thấy bất bình thay cho Tần Lâm, càng có nhiều người nói tên James Richard này vô liêm sỉ, anh ta làm như vậy là để thẳng, chứ chẳng hề quan tâm đến danh tiếng của mình.
"Đây chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Tác dụng của thuốc Tây vốn nhanh, hiệu quả thuốc Bắc lại chậm, cảm cúm phong hàn là minh chứng rõ rệt nhất, nhưng thuốc Tây lại có thể hủy hoại sức đề kháng của con người, đến lúc đó, càng dễ bị cảm hơn".
"Đúng, nhưng Đông y thì khác, hiệu quả trị liệu cũng khác, kết quả đương nhiên cũng khác biệt, chúng ta tuy chậm nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm cho người bệnh, giúp cơ thể người bệnh đạt đến trạng thái tốt nhất. Uống thuốc xong, không chỉ chữa bệnh mà còn có tác dụng bảo dưỡng cơ thể".
"Tên người nước ngoài này đê tiện thật, gã là chuyên gia của lĩnh vực virus, so tài với một cậu bác sĩ Đông y trẻ tuổi, chẳng phải thắng chắc sao?"
"Còn cả phẫu thuật cắt bỏ khối u nữa, vô lý thật, gã rõ ràng đang muốn lợi dụng sở trường của mình để chiến thắng mà".
"Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ! Tây y chẳng nhẽ lại vô liêm sỉ đến mức này? Cậu bác sĩ Đông y kia cho dù có tài giỏi thì cũng phải cần kinh nghiệm, sao lợi hại bằng mấy bác sĩ Đông y nhiều tuổi, có vẻ như lần này chúng ta thua chắc rồi".
Chỉ cần thắng, trận đấu giữa Đông Tây y này sẽ nổi dậy một làn sóng mới, đến lúc đó sẽ càng có nhiều người quan tâm, càng nhiều người chê bai Đông y, tôn sùng Tây y. Điều này là sự công kích chí mạng với sự phát triển của Đông y, hơn nữa cuộc thi so tài y thuật của cả phương Nam này nhất định sẽ có nhiều người đón xem.
Trần Diên cũng rất sốt ruột, Tần Lâm to gan quá, mặc dù cô biết Tần Lâm rất lợi hại. Nhưng lần so tài này đều là sở trường của người ta, anh làm như vậy chẳng phải muốn chết sao?
"Tần Lâm, cậu... cậu có chắc không, tên này đang chơi bẩn đấy. Gã đấu với cậu mà chỗ này đều không phải sở trường của Đông y, cậu đừng đồng ý".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT