Nhưng sau khi định thần lại, Lưu Tử Vân nghi ngờ hỏi: “Đây là ngọc Lục bảo và ngọc Hải Lam thật sao?”

“Đương nhiên rồi, mẹ nhìn nhãn hiệu này đi, đây là của Tiffany & Co., chúng con mua ở cửa hàng chính hãng đó”, Lý Tuyết giải thích.

Lưu Tử Vân cúi đầu xem, lúc nhìn thấy nhãn hiệu của của Tiffany & Co. thì mới tin đây là đồ thật.

"Ha ha..."

Lưu Tử Vân vừa cười vui vẻ vừa bảo Lý Tuyết đeo cho mình.

Sau khi đeo lên, cả ba người đều khen Lưu Tử Vân một hồi, tâm trạng vui vẻ khiến Lưu Tử Vân quên luôn cả chuyện không vui xảy ra hồi tối qua, còn gọi Bạch Diệc Phi ngồi vào bàn ăn cơm cùng.

Trên bàn ăn, Lý Cường Đông đột nhiên nói: “Có muốn uống chút không?”

“Uống cái gì mà uống?”, Lưu Tử Vân không đồng ý.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Được, để con uống với bố”.

Lý Cường Đông gật đầu, mang chai rượu vang ra.

Lý Tuyết không nói gì, Lưu Tử Vân cũng lười để ý, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm.

Cả gia đình hiếm hoi lắm mới có được một bữa cơm chung vui vẻ như vậy.

Tuy nhiên, tửu lượng của Bạch Diệc Phi không tốt lắm, mới uống được vài ly mà anh đã say khướt.

Lưu Tử Vân không kiềm được khinh bỉ: “Tửu lượng kém như vậy cũng đòi uống, không biết ngượng!”

Lý Tuyết chật vật đỡ Bạch Diệc Phi về nhà, thả anh ngã vào giường.

Nhìn Bạch Diệc Phi say rượu đến bất tỉnh nhân sự, Lý Tuyết hơi ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi không có vẻ ngoài đẹp trai nhưng cũng không xấu, anh thuộc kiểu người ưa nhìn, càng nhìn lâu càng thấy đẹp.

Lý Tuyết như ma xui quỷ khiến, cô từ từ lại gần Bạch Diệc Phi, sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn rồi nhanh chóng rời đi, cô ôm chặt gò má nóng rực của mình, cảm nhận trái tim đang đập loạn nhịp.

Trong lòng có rất nhiều loại cảm xúc đan xen lẫn nhau: xao động, hồi hộp, yêu thích, chờ mong.

Đợi một hồi lâu mà không thấy Bạch Diệc Phi có phản ứng gì, có lẽ anh ấy đã ngủ say rồi, tâm trang rạo rực hồi nãy biến mất tăm, thay vào đó là cảm giác hơi thất vọng. Nghĩ đến nguyên nhân khiến mình thất vọng cô không khỏi khinh bỉ bản thân, cứ như mình thèm khát đàn ông lắm vậy.

Lý Tuyết tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó dọn dẹp lau rửa cho Bạch Diệc Phi một hồi, cuối cùng bản thân mệt đến không còn hơi sức liền nằm luôn xuống bên cạnh ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi hơi cử động cơ thể, chân mày nhau lại.

Thử lại lần nữa, hử?

Bạch Diệc Phi mở bừng mắt ra, nhìn thấy Lý Tuyết đang nằm gọn trong lòng mình ngủ ngon lành.

Giờ khắc này, trái tim của Bạch Diệc Phi nhảy lên thình thịch, hơi thở dồn dập.

Dường như tối qua anh uống say rồi, nhưng những việc xảy ra sau khi say thì anh không còn nhớ chút gì, hẳn là anh chưa gây ra chuyện gì chứ?

Cảm nhận được mình không mặc gì trên người, nhưng quần áo của Lý Tuyết thì vẫn rất gọn gàng, hơn nữa anh cũng thấy mình có cảm giác đó, vì vậy Bạch Diệc Phi biết là giữa họ tối qua không hề xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Lý Tuyết, cảm giác thoả mãn ngập tràn cả trái tim.

Nhìn một hồi lâu, Bạch Diệc Phi nghĩ, Lý Tuyết vẫn còn đang ngủ say, hôn một cái chắc cô ấy cũng không tỉnh dậy đâu, cho nên anh chầm chậm cúi đầu xuống, mặt kề sát cô.

Ngay vào lúc sắp chạm vào cô, Lý Tuyết đột nhiên tỉnh lại.

Lý Tuyết nhìn thấy gương mặt Bạch Diệc Phi ghé sát lại chỗ mình thì không khỏi giật mình sợ hãi, cô vội đẩy Bạch Diệc Phi ra, quay người nhảy xuống giường.

Bạch Diệc Phi bất ngờ bị đẩy ra, còn chưa kịp hoàn hồn.

Lý Tuyết nhớ tới việc hồi nãy, xấu hổ không thôi, bối rối nói: "Em đi làm bữa sáng", rồi chạy thẳng ra ngoài.

Đợi khi Lý Tuyết chạy ra đến bên ngoài, Bạch Diệc Phi mới hoàn hồn.

Có một điều mà không ai ngờ rằng, tối qua Lý Tuyết đã hôn anh, chỉ là anh không biết mà thôi.

Ăn sáng xong, Lý Tuyết đến công ty.

Bạch Diệc Phi cũng định đến tập đoàn Hầu Tước, nhưng lại nhận được điện thoại của Chu Khúc Nhi.

"Này, Bạch Diệc Phi, anh chuẩn bị xong chưa? Có muốn tôi đến đón không?"

Bạch Diệc Phi lúc này mới nhớ ra, hình như hôm qua anh đã hứa sẽ đóng giả làm bạn trai của cô ta.

“Ồ, tôi sắp chuẩn bị xong rồi”.

Sau khi hai người gặp nhau, Chu Khúc Nhi đưa anh đến một góc khuất ngoài cửa.

Chu Khúc Nhi dặn dò anh: “Mẹ tôi và người của bên kia đều đã đến rồi, lát nữa tôi sẽ đi vào trước, anh đợi một chút rồi hãy vào sau nhé, sau đó anh hãy nói anh là bạn trai của tôi, muốn đưa tôi đi!”

Bạch Diệc Phi bất lực gật đầu: “Biết rồi, giờ cô vào trước đi!"

"Được rồi! Anh đừng có làm hỏng chuyện đấy nhé!", Chu Khúc Nhi nói dứt lời liền vội vàng bước vào bên trong.

Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng, rồi đứng ngoài cửa một lúc lâu sau mới bước vào.

Chu Khúc Nhi và mẹ của cô ta đang ngồi cùng nhau, đối diện là một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn giật cả mình!

Đây không phải là Tiêu Vinh Đào à?

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Nhưng không phải Tiêu Vinh Đào đang hẹn hò với Hà Viên Viên sao? Sao còn đến đây xem mắt nữa? Phải rồi, hình như trước đó bọn họ đã chia tay rồi.

Chu Khuất Nhi trông thấy Bạch Diệc Phi, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh rồi tiếp tục tươi cười nói chuyện.

Do phía Tiêu Vinh Đào ngồi khuất góc, nên gã còn chưa nhìn thấy Bạch Diệc Phi, gã vẫn đang cười nói: “Khúc Nhi bình thường thích làm gì?”

“Cũng không làm gì cả, chỉ đọc sách, nghe nhạc và thỉnh thoảng tập thể dục hay gì đó… ”, Chu Khúc Nhi cười dịu dàng.

Bạch Diệc Phi nhìn một Chu Khúc Nhi bất thường như vậy có chút không quen. Chu Khúc Nhi bình thường có tính cách hơi tuỳ tiện, làm gì có cái dáng vẻ điềm đạm thế này? Lại còn đọc sách nghe nhạc nữa?

Chậc chậc, với kỹ năng diễn xuất thế này, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!

Lời vừa nói xong, mẹ Tiêu liền cười tiếp lời: “Khúc Nhi giỏi quá, Vinh Đào nhà cô ấy à, rất là thích những cô gái thấu tình đạt lý lại hiểu biết như cháu, cô cũng thích nữa”.

“Gia đình nhà cô mở công ty, Vinh Đào hiện đang là Tổng giám đốc của công ty. Bình thường cũng làm việc rất nghiêm túc...”

Chu Khuất Nhi vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi, không nhìn ra chút mất kiên nhẫn nào.

Mẹ Chu nghe xong cười tủm tỉm: "Đứa nhỏ nay thật là giỏi! Tuổi còn trẻ mà đã là Tổng giám đốc..."

Cả hai bà mẹ đều không ngừng khen ngợi con mình, bầu không khí quả thực rất hài hoà.

Chu Khuất Nhi dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thấy tình hình như vậy liền lắc đầu, chỉ chỉ vào Tiêu Vinh Đào rồi xoay người rời đi.

Tiêu Vinh Đào biết anh đã có vợ, như vậy vở kịch này không thể tiếp tục diễn được nữa.

Chu Khúc Nhi thấy vậy suýt thì hét lên, nhưng bị mẹ Chu phát hiện ra có điều gì đó không ổn: “Con bị sao vậy?”

“À, không sao đâu mẹ, con muốn đi vệ sinh”, sau đó đứng dậy rời đi.

Bên ngoài quán cà phê, Chu Khúc Nhi kéo Bạch Diệc Phi đang chuẩn bị rời đi lại: "Anh làm cái gì vậy? Đã hứa là sẽ giúp tôi cơ mà? Sao anh lại bỏ đi như thế?"

"Tiêu Vinh Đào là bạn cùng lớp đại học của tôi, cậu ấy biết tôi đã có vợ rồi".

Chu Khúc Nhi hơi khó xử, sau đó bất chấp nói: “Tôi mặc kệ, anh đã hứa giúp tôi rồi, anh không được nuốt lời. Anh có còn là đàn ông không vậy?”

“Cô nói ai không phải đàn ông?”, Bạch Diệc Phi phản bác theo bản năng.

Chu Khúc Nhi cười: "Nếu là đàn ông thì anh phải giúp tôi! Bằng không tôi sẽ nói cho Tuyết Phi biết anh bắt nạt tôi!"

Bạch Diệc Phi bất lực, cáu kỉnh đá vào cửa kính bên cạnh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi xoay người đi vào.

Tối nay anh sẽ nói với Tuyết Nhi về chuyện này, việc chủ động nói ra sẽ tốt hơn để người khác nói đến tai cô ấy, tránh việc cô ấy lại hiểu lầm. Thêm vào đó còn có Khúc Nhi làm chứng nữa, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.

Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào, thấy bọn họ vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ, anh điều chỉnh lại cảm xúc mới bước thẳng vào trong.

“Khúc Nhi, sao em lại ở đây?”

Lời vừa dứt, cả bốn người trong phòng đều nhìn sang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play