Xong Bạch Diệc Phi lại cười khẽ với mọi người một cái, nói: “Cứu Linh Linh”.

Nói xong, cả người anh “ầm” một tiếng ngã vật xuống đất.

Bạch Diệc Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi chớp mắt cũng đủ làm cho anh cảm thấy mất hết cả sức lực.

Mà vào lúc anh ngã xuống, anh nhìn thấy những người xung quanh mình, mỗi gương mặt đều vô cùng quen thuộc với anh, mà trên mỗi gương mặt ấy đều là sự lo lắng cũng sốt ruột, đồng thời bọn họ đều đang chạy về phía anh.

Anh ngã trên đất.

Nhìn như thể là đã ngất xỉu nhưng thực ra anh vẫn còn ý thức.

Anh biết anh bị mọi người đưa lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện.

Anh còn biết mình đã được đẩy vào trong phòng mổ, sau đó bác sỹ tiêm một mũi thuốc tê cho anh, sau đó thì anh mới hoàn toàn mất đi ý thức.



Gương mặt của bác sĩ phụ trách điều trị cho Bạch Diệc Phi đầy lo lắng nói: “Tất cả các cơ quan trên người ông chủ đều đang suy kiệt, không thể tìm được cách để ngăn lại, đây là tình huống mà trước giờ chúng tôi chưa từng gặp phải”.

Bạch Vân Bằng nghe thấy những lời này, bất giác siết chặt nắm đấm, ông đang cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của chính mình.

Bác sĩ lại nói: “Tình huống này rất hiếm gặp, quá trình của những căn bệnh khác gây ra hiện tượng lão hoá của các cơ quan xảy ra rất nhanh, nhưng quá trình của anh ấy lại rất chậm, chậm đến mức khó mà có thể phát hiện ra”.

“Nhưng mà… dù có chậm thì sự lão hoá vẫn đang diễn ra”.

Bạch Vân Bằng đỏ cả hai mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy nó… còn bao nhiêu thời gian?”

“Cái này… tôi cũng không chắc”, bác sĩ lắc đầu bất lực.

Bạch Vân Bằng không hề có chút nghi ngờ nào với kết luận của bác sĩ, bởi vì ông biết rất rõ.

Đây chính là đặc tính di truyền trong dòng máu của nhà họ Bạch, mặc dù tiến vào trạng thái hoá cuồng, trong thời gian ngắn có thể kích hoạt tiềm năng ẩn sâu trong cơ thể, sau đó phát huy một cách vượt trội.

Nhưng trên thực tế, đây chính là một loại mất sức.

Bạch Diệc Phi vốn đã tiến vào trạng thái hoá cuồng, ngay sau đó lại bộc phát thêm lần nữa, tức là mất sức lần thứ hai.

Bạch Vân Bằng không dám nghĩ sâu hơn, để giết chết một cao thủ cảnh giới Thần võ thì Bạch Diệc Phi đã phải mất đi bao nhiêu sức?

Nhưng ông vẫn không cam tâm mà hỏi một câu: “Thực sự không có cách nào sao?”

“Xin lỗi, ông Bạch”, bác sĩ lắc đầu, mặt cũng vô cùng buồn rầu: “Bác sĩ có thể chữa bệnh nhưng không thể ngăn được sự lão hoá”.

“Cơ thể của ông chủ giống như là cơ thể của một cụ già, anh ấy đang dần già đi”.



Bên ngoài phòng bệnh của Bạch Diệc Phi, trên hành lang đầy nhóc người, bọn họ đều muốn biết tình hình của Bạch Diệc Phi ra sao rồi, nhưng ai cũng không được vào mà ai cũng đều không muốn rời đi.

Thấy vậy, Phùng Trác đi ra khuyên: “Tôi biết mọi người bây giờ đang rất lo lắng, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy chen chúc ở đây, anh ấy cũng không thể khỏi được ngay lập tức, ngược lại còn ảnh hưởng đến anh ấy”.

“Mọi người cứ về trước đi, đợi anh ấy tỉnh lại rồi, ai muốn đến thăm anh ấy thì có thể chia nhau đến, cũng không ảnh hưởng đến anh ấy nghỉ ngơi”.

Nghe những lời này, mọi người rốt cuộc cũng tản đi.



Bạch Diệc Phi tỉnh lại.

Lúc anh tỉnh dậy, có một người bước vào trong phòng bệnh của anh, một người mà Bạch Diệc Phi không ngờ tới.

Chính là bố của Lưu Hiểu Anh, Lưu Quốc Trung.

Lưu Quốc Trung ngồi xuống bên giường bệnh, ông ta ngồi thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi tỉnh rồi mới từ tốn nói: “Tỉnh rồi?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy định ngồi dậy, nhưng khuỷu tay mới cử động một chút đã đau đến mức toát mồ hôi.

Lưu Quốc Trung ấn người anh lại nói: “Bị thương nặng như vậy, cứ nằm xuống đi”.

Bạch Diệc Phi cảm thấy rất phức tạp, không chỉ bởi sự bất ngờ khi nhìn thấy Lưu Quốc Trung đến thăm mình mà nhiều hơn đó là cảm giác áy náy.

“Xin lỗi”.

Nhưng Lưu Quốc Trung lại ngẩn ra: “Anh xin lỗi tôi làm cái gì?”

Bạch Diệc Phi áy náy nhìn ông ta nhưng không nói gì.

Lưu Quốc Trung lại hiểu ra, sau đó mới thở dài nói: “Cần nói xin lỗi là tôi”.

“Nếu không phải lúc đó tôi ép cậu, bắt cậu đi trả thù cho Hiểu Anh thì cậu cũng sẽ không bị thương nặng đến mức này”.

“Chú không có lỗi”, Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, sau đó lại như nhớ đến cái gì, vội hỏi: “Hiểu Anh và Linh Linh đâu? Bọn họ thế nào rồi?”

Vẻ mặt Lưu Quốc Trung hơi giãn ra: “Hai đứa nó vẫn khoẻ, chỉ bị thương ngoài da chút thôi”.

Bạch Diệc Phi tạm thời yên tâm.

Ngay sau đó Lưu Quốc Trung lại thở dài, lắc đầu cười khổ nói: “Quả nhiên là già rồi, đám trẻ mấy người quả thực khiến người ta khó mà hiểu được”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc nhìn Lưu Quốc Trung.

Lưu Quốc Trung đột nhiên nở nụ cười rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Bây giờ tôi nghĩ thông rồi”.

“Tôi và mẹ Hiểu Anh là những người khá truyền thống, vốn không thể chấp nhận những quan niệm này của đám trẻ các anh, nhưng đã lâu như vậy rồi, nhiều việc đã xảy ra, tôi cũng đã hiểu rồi”.

“Anh bằng lòng liều cả mạng sống của mình vì Hiểu Anh, là cái phúc của Hiểu Anh”.

“Một người phụ nữ có thể gặp đươc người đàn ông liều cả mạng sống của mình vì cô ấy, đây là việc khó có được và may mắn biết bao”.

“Tôi nghĩ, Hiểu Anh mà ở bên cạnh anh, hẳn là sẽ khiến cho chúng tôi yên tâm hơn”.

Bạch Diệc Phi ngừng lại, thậm chí còn có vẻ khó mà tin được: “Chú là nói…”.

Lưu Quốc Trung lại mỉm cười: “Mặc dù vẫn còn một chút không cam tâm, nhưng cũng chẳng có gì phải ngăn cản nữa, nó nói rồi, có ngăn cản cũng không được, vậy thì chúng tôi sẽ không cản nữa”.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng khẳng định được ý của Lưu Quốc Trung, nhưng trong lòng anh lại không hề thấy vui vẻ.

Bởi vì anh hiểu rất rõ tình trạng cơ thể mình.

Anh có thể cảm thấy được cơ thể mình đã mất sức rất nhiều, không biết anh còn có thể sống được bao lâu nữa?

Cho nên Bạch Diệc Phi cười khổ lắc đầu: “Chú, xin lỗi, cháu hẳn là sẽ khiến chú phải thất vọng rồi”.

“Ý gì?”, Lưu Quốc Trung ngây ra.

Bạch Diệc Phi cố che giấu sự khổ sở và chua chát của mình: “Chú hiểu lầm rồi, nguyên nhân cháu đi giết nhà họ Vương là bởi vì Long Linh Linh mà không phải là vì Hiểu Anh”.

“Rốt cuộc là anh có ý gì?”, sắc mặt Lưu Quốc Trung sa sầm lại.

Bạch Diệc Phi lại cười nói: “Người phụ nữ của mình bị người ta cướp đi làm vợ, việc này chỉ cần là đàn ông đều sẽ không thể chịu được đúng không? Cho nên cháu mới đi cướp cô ấy về”.

“Cháu lúc đó nhìn thấy Vương Gia Tuấn đánh Linh Linh thì khiến cháu đau lòng không thôi”.

“Lúc đó cháu mới đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực cháu thích Long Linh Linh hơn, nhưng người mà cháu thương nhất vẫn là Lý Tuyết, vợ của cháu”.

Vừa nói Bạch Diệc Phi vừa vươn tay trái của mình ra, đưa con số năm cho Lưu Quốc Trung: “Hiểu Anh trong lòng cháu, đại khái chỉ đứng hàng thứ năm”.

“Mày!”, Lưu Quốc Trung bất ngờ nổi giận, ông ta đứng bật dậy chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đồ khốn nạn!”

Khuôn mặt Bạch Diệc Phi đầy vẻ vô tội: “Cháu cảm thấy cháu rất tốt, cháu nói với chú sự thật, không nói là những gì cháu làm đều và vì Hiểu Anh, sau đó khiến chú cảm thấy áy náy với cháu, không đúng sao?”

“Cháu thừa nhận là cháu rất tệ trong tình cảm, thích rất nhiều người phụ nữ, nhưng bản tính của cháu rất thật thà, cháu không hề lừa gạt chú”.

“Mày!”

Lưu Quốc Trung bị chọc tức đến tím cả mặt, ông ta không kiềm được túm lấy cổ áo của Bạch Diệc Phi gào lên: “Đồ khốn nạn, có giỏi thì mày nói lại một lần nữa xem?”

Tiếng quát này đã khiến những người canh giữ bên ngoài cửa giật mình.

Bọn họ vội vàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhìn thấy Lưu Quốc Trung đang túm lấy cổ áo Bạch Diệc Phi thì xông lên kéo ông ta ra.

“Chú, mau dừng tay, chú đang làm cái gì vậy?”

“Bây giờ Bạch Diệc Phi không thể cử động, có gì từ từ nói”.

Nhưng Lưu Quốc Trung đã bị làm cho tức đến mất cả lý trí, cho dù có bị hai người khác kéo về phía sau thì vẫn vươn hai tay ra muốn túm lấy Bạch Diệc Phi.

“Bạch Diệc Phi! Mày là đồ súc sinh! Đồ khốn nạn!”

Nhưng Bạch Diệc Phi lại chỉ cười nói: “Chú, những gì cháu nói đều là thật, là lời trong lòng cháu, cháu cũng không sợ bị người khác biết”.

“Chú có thể chuyển lại lời của cháu cho Lưu Hiểu Anh, nói với cô ta, cháu chơi chán rồi, đã không còn thích cô ta nữa rồi”.

Lưu Quốc Trung tức đến phát run, thậm chí tức đến phát khóc, ông ta vừa khóc vừa mắng: “Súc sinh! Đồ khốn nạn đáng chết! Ông liều mạng với mày!”

Ông ta liều mạng giãy giụa, chân tay khua khoắng muốn xông lên nhưng lại bị hai người Trần Hạo và Trương Hoa Bân kéo lại.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play