Long Linh Linh quay đầu đi, không dám nhìn bọn họ.
Cô ta không còn cách nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn bố của mình chết được.
Sau đó, Bạch Vân Bằng thở dài nói: "Cô ấy có nỗi khổ riêng của mình".
Vương Thạch Khánh ngang nhiên lộng hành như vậy, làm sao ông có thể không nhìn ra Long Linh Linh đang bị uy hiếp cơ chứ?
"Haha..."
Vương Gia Tuấn đột nhiên phá lên cười: "Hôm nay các người tới đây để làm trò cười sao? Vợ của tôi đương nhiên phải ủng hộ cho tôi rồi, các người lấy đâu ra tự tin như vậy?"
"Cái gì mà tứ đại gia tộc? Tập đoàn Phi Tuyết? Đây là nhóm tấu hài sao?"
"Haha..."
Nghe thấy lời chế giễu không chút kiêng nể của Vương Gia Tuấn, sắc mặt của Bạch Vân Bằng và những người khác cực kỳ khó coi.
Đám người tới xem kịch không khỏi sợ hãi.
"Nhà họ Vương thật là kinh người, vậy mà lại có thể áp đảo những người cầm đầu của tứ đại gia tộc!"
"Bây giờ nhà họ Vương có 47% cổ phần, nhà họ Bạch chỉ có 45%, đến cuối cùng thì nhà họ Vương vẫn có quyền định đoạt!"
"Lễ vật tôi vừa tặng cũng không hề nhỏ, đủ để tăng thể diện của nhà họ Vương chưa?"
Khuôn mặt Vương Gia Tuấn cực kỳ đắc ý, còn Vương Thạch Khánh thì tỏ vẻ ung dung.
Bố mẹ Long Linh Linh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhà họ Vương chiếm thế thượng phong cho nên cười theo.
Người duy nhất ở bên cạnh bọn họ không thể cười nổi, chỉ có Long Linh Linh.
Nếu bố mẹ cô ta không bị đe dọa, Long Linh Linh chắc chắn sẽ lựa chọn ủng hộ nhà họ Bạch mà không cần do dự, nhưng cô ta không còn cách nào khác.
Vương Thạch Khánh thả bố của Long Linh Linh ra, cười nói: "Bây giờ anh thông gia cũng là cổ đông của tập đoàn Phong Hỏa rồi, tôi luôn sẵn sàng chào đón sự góp mặt của anh".
"Hôm nay lễ thành hôn của thằng con quý tử, tất cả mọi người đều tới đây đông đủ vậy cứ uống một chén rượu mừng đã rồi hãy đi".
Đám người Bạch Vân Bằng cực kỳ mất tự nhiên.
Vương Gia Tuấn dường như cười chưa đủ, lại càng đắc chí cười nói: "Lại đây lại đây, nếu vậy tôi xin mời mọi người một chén, để chúc phúc cho hôn lễ của vợ chồng chúng tôi!"
Sắc mặt của những người đến từ ba gia tộc lớn cực kỳ khó coi.
Bạch Vân Bằng trầm mặt nói: "Ta sớm muộn gì cũng báo thù rửa hận cho con trai mình! Tạm thời hôm nay cho các người đắc ý một chút, hừ! Chúng ta đi!"
Nói xong liền dẫn tất cả mọi người rời đi.
Đúng lúc này, có một hô lên một tiếng.
"Chờ đã!"
Mọi người quay lại nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, đồng thời cũng nhanh chóng phân tán, chừa ra một lối đi.
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi bước ra.
Cô ta đi tới trước mặt Bạch Vân Bằng khẽ cười nói: "Ông thông gia đừng có vội đi, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi!"
Bạch Vân Bằng sửng sốt, thông gia?
Vương Gia Tuấn thấy có người lại xuất hiện quấy rối, không kiềm được tức giận hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi á, Vương Tư Tư, tôi cũng được coi như người trong gia tộc đấy", người phụ nữ cười đáp.
Vương Gia Tuấn sửng sốt, người trong gia tộc? Vậy có nghĩa là người phụ nữ này cũng thuộc phe mình?
Vương Thạch Khánh cũng có chút sửng sốt, liền hỏi: "Người trong gia tộc? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp cô?"
Vương Tư Tư cười nói: "Đương nhiên là chưa từng gặp, ông nội của tôi rời nhà Vương lúc ông còn chưa chui ra khỏi bụng mẹ kìa!"
Vương Tư Tư cắt ngang lời ông ta: "Thôi đừng nhắc tới những chuyện xa lắc xa lơ nữa, chẳng qua là bây giờ tôi được người khác ủy thác tới đây xử lý chút công chuyện".
"Chuyện gì?", Vương Thạch Khánh vô thức nói.
Vương Tư Tư cười khẩy một cái: "Vương Thạch Khánh, ông cho rằng tập đoàn Phong Hỏa đã nằm gọn trong tay rồi sao? Cứ tưởng bở mình thắng chắc rồi à?"
Nghe vậy, tất cả phe cánh bên phía Vương Thạch Khánh đều cau mày.
Vương Tư Tư cực kỳ bình tĩnh lấy ra một tập văn kiện, đưa cho Bạch Vân Bằng: "Ông thông gia, ông có thể xem qua cái này, rồi cất kỹ đi nhé".
"Thông gia? Cô là...", thông gia của ông chỉ có vợ chồng Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, người phụ nữ trước mặt này ông còn chưa từng gặp qua, sao có thể trở thành thông gia được?
Lúc này, Vương Tư Tư đột nhiên nói nhỏ với Bạch Vân Bằng: "Tôi là cô hai của Lưu Hiểu Anh".
Bạch Vân Bằng bây giờ mới phản ứng kịp, sau đó lập tức mở tập tài liệu ra xem.
Vương Gia Tuấn thấy vậy không nhịn được hỏi: "Đó là tài liệu gì?"
Vương Tư Tư đáp: "5% cổ phần của tập đoàn Phong Hỏa".
"Cô nói cái gì?", Vương Gia Tuấn nhất thời trợn tròn mắt.
Mọi người có mặt ở đấy cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Nhóm người Bạch Vân Bằng ban đầu có trong tay 45% cổ phần, bây giờ lại có thêm 5% cổ phần, tổng cộng bọn họ đã có 50% cổ phần.
Còn nhà họ Vương chỉ có 47% cổ phần.
Nói cách khác, nhà họ Bạch đã nhỉnh hơn một chút.
Vương Gia Tuấn sau một hồi kinh sợ, bèn lập tức phản bác: "Không thể nào! Làm sao có thể có 5% cổ phần của tập đoàn Phong Hỏa?"
Vương Thạch Khách trầm mặt, nói với Vương Tư Tư: "Nhà họ Vương có 47% cổ phần, nhà họ Bạch có 45%, Chu Toàn có 3%, nhưng Chu Toàn đã chết, 3% này tạm thời sẽ bị niêm phong".
"Mà 5% cổ phần còn lại các người căn bản không thể biết được nó đang nằm trong tay ai, kể cả các người có biết, bọn họ cũng không thể bán cho các người!"
"Văn kiện các người đưa ra không thể nào là thật!"
Dứt lời, Bạch Vân Bằng liền đưa thẳng tài liệu cho công chứng viên.
Sau khi công chứng viên xem xong, cặp chân mày dần dần giãn ra, dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"5% cổ phần này các người không cần phải hoài nghi, lúc đầu Tùng Thảo Tân có mua thật, nhưng bây giờ nhà họ Tùng do tôi làm chủ, mọi thứ ông ta dùng tiền của gia tộc thu mua nên để tôi điều khiển".
"Có một điều các người nói rất đúng, đó là, tôi sẽ không bán cổ phần này! Nhưng..."
"Tôi tặng!"
"Tặng không cho nhà họ Bạch, chỉ cần có tôi ở đây, tứ đại gia tộc nhất trí đồng lòng, tự nhiên sẽ hợp thành một tập thể gắn kết!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT