Sau khi vào thành phố, Diệp Phàm không hề gấp rút lên đường suốt đêm, mà tìm một khách sạn để bình tâm lại, ngoại trừ việc Đồ Doanh Doanh kiên quyết yêu cầu Diệp Phàm ở chung phòng với cô ấy ra, thì không có một sự cố ngoài ý muốn nào phát sinh.
Thật sự là không có sao?
Hai người Diệp Phàm đi vào phòng không đến mười phút, tại quầy lễ tân khách sạn liền có một vị khách đặc biệt đến thăm, trong tay cầm thẻ cảnh sát, sao không đặc biệt cho được.
“Nhớ rõ, hôm nay cô vốn dĩ không hề gặp tôi!”
Sau khi cảnh cáo nhân viên lễ tân khách sạn, Tử Ngân Linh lại không trực tiếp đi tìm Diệp Phàm, mà rời khỏi khách sạn, ở trong xe đối diện khách sạn để theo dõi.
Diệp Phàm quá nguy hiểm, trừ khi nắm vững được chứng cứ phạm tội thật sự của Diệp Phàm, nếu không thì cô ấy sẽ không để mình vào chỗ nguy hiểm.
Bên trong phòng khách sạn lúc này, nhìn Đồ Doanh Doanh lại ngủ say một lần nữa, Diệp Phàm rời khỏi phòng, đi đến tiền sảnh, đồng thời kết nối với điện thoại của Đường Kiến Thụy.
“Mấy ngày hôm nay rốt cuộc là cậu đã đi đâu thế?”
Vừa bắt máy, Đường Kiến Thụy với lời trách vấn kèm theo sự mệt mỏi vang lên.
Diệp Phàm cau mày: “Qủy đê tiện, anh đang chất vấn tôi đấy à?”
“Là tôi đang lo lắng cho cậu!” Đường Kiến Thụy thái độ khác thường, “Phàm Tử, Diệp Thiên Nhân của Diệp gia xảy ra chuyện, Sở Thanh Nhã bị Sở Thiên Hùng giam giữ trong Sở gia, em gái Diệp Nguyệt của cậu bị Thường Nguyệt Nga đem người truy bắt khắp nơi, trong lúc hài cốt Diệp Thiên Nhân còn chưa lạnh đã đem cô ấy gả cho thằng con ngốc nghếch của Tống Gia, nhiều chuyện như vậy cậu không xử lý, cũng không nghe điện thoại, cậu muốn làm gì hả?”.
“Là các anh muốn làm gì!”
Diệp Phàm trực tiếp đáp lại: “ Sự việc ở khu dân cư Quang Minh giải thích như thế nào? Tôi nhớ rằng biệt thự đó là anh tặng cho tôi, sao lại vẫn còn hạn chế mua nha chứ? Hơ hơ, còn đem theo người tịch thu tài sản nữa! Đường Kiến Thụy, là Diệp Phàm tôi dễ bắt nạt, hay là các anh thay đổi theo chiều gió rồi?”
“Chuyện này tôi có thể……”
“Đừng, tôi không muốn nghe anh giải thích!” Diệp Phàm liền cắt ngang lời của Đường Kiến Thụy, “Hồng Nhan Kiếp và Đại Bổ Thang, đổi lại là những thứ này sao? Nếu như quả thật chỉ là như vậy, tôi quá thất vọng về các anh rồi!”
Giọng nói của Đường Kiến Thụy đột nhiên cao vút lên, “Phàm Tử, cậu cho rằng tôi muốn như vậy sao? Cấp trên của tôi muốn như vậy sao? Sự việc căn bản không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi nữa, nếu như không phải chúng tôi, cậu nghĩ rằng Sở Thanh Nhã chỉ bị giam cầm, Diệp Nguyệt đến bây giờ vẫn chưa bị bắt?”
“Đó là điều các anh nên làm!” sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh nhạt, “Đường Kiến Thụy tôi nói cho anh biết, đừng đem cái gì ra để lợi dụng uy hiếp tôi, tôi không dính phải chiêu trò này của các anh đâu, nên làm gì thì làm như thế, ba ngày sau tôi sẽ đưa Đồ Doanh Doanh trở về Kinh Đô, kẻ nào dở trò ma mãnh, kêu bọn chúng rửa sạch cổ đợi đó cho tôi.
Nói xong, Diệp Phàm liền tắt điện thoại, căn bản không quan tâm Đường Kiến Thụy ở đầu dây bên kia đã gấp gáp đến vỡ giọng.
Mà sau khi tắt điện thoại, trên mặt Diệp Phàm không hề có chút tức giận nào, ngược lại lại vô cùng bĩnh tĩnh.
Anh ấy hiểu rõ, đây là có người đến dò xét giới hạn của anh ấy rồi.
Đồ Doanh Doanh, bây giờ chính là một lối thoát của hai bên.
Từ sâu thẳm nội tâm mà nói, Diệp Phàm không hề muốn căng thẳng quá với cấp trên, thời còn trẻ không hiệu chuyện đã làm sai một lần, anh ấy không muốn lặp lại lần thứ hai, dù sao……ở đây mới là nơi sinh ra và nuôi dưỡng anh ấy.
Đối với Diệp Phàm mà nói, anh muốn trở thành một người hợp tác, từ trước đến này cũng luôn hướng theo hướng này mà nỗ lực, chứ không phải là trở thành thuộc hạ của mỗi một ai hay của mỗi một tổ chức nào, nếu như những kẻ nào không muốn làm như vậy, thì anh cũng không ngần ngại giở đối đầu với bọn chúng, để xem rốt cuộc ai mới là vua.
Trong đầu xoay chuyển ngàn suy nghĩ, Diệp Phàm đứng cạnh cửa sổ đột nhiên cảm thấy bên ngoài có người đang theo dõi mình, nheo mắt lại nhìn, liền cười.
Ban đêm đối với Diệp Phàm mà nói sớm đã không có gì khác biệt so với ban ngày, nếu cự ly đường thẳng không quá 200 mét, một con ruồi cũng đừng hòng bay qua được mắt anh, huống hồ là Tử Ngân Linh ở trong xe mở cửa sổ toang hoang, lại còn cầm cái kính viễn vọng.
Cũng vào lúc này, trong một căn phòng họp bí mật nào đó ở thủ đô.
Đường Kiến Thụy đặt điện thoại xuống, trên mặt cũng không có bất kì sự tức giận nào, mà hướng về người xung quanh nhún nhún vai.
Trong số những người đứng xung quanh, bao gồm Trung tướng Lộ, còn có một vài nhân vật lớn thường xuất hiện trên tivi.
“Cậu ấy đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, theo thông tin chúng ta thu thập được, bây giờ Đồ Doanh Doanh chính xác đang ở cùng cậu ấy, tiếp theo xem họ lựa chọn như thế nào.” Trung tướng Lộ lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, trong lòng không ngừng cười nhạt.
Vốn dĩ sự hợp tác của phía quân đội và Diệp Phàm không tồi, kết quả là đám người này lại nhúng tay vào, bây giờ thì tốt rồi, người ta nổi giận rồi, thật sự cho rằng người nào cũng là cấp dưới của bọn họ, chỉ cần bọn họ hạ thấp dáng vẻ một chút, thì sẽ cảm ơn đại đức?
Đùa gì vậy chứ!
Uy danh của Thần Long là tự gây dựng lên, chứ không phải là được người ta thổi lên.
“Ngạo mạn!” Có người quát một tiếng: “Trong mắt cậu ta có còn có đất nước không!”
“Đừng như vậy.” Trung tướng Lộ lập tức đáp lại: “ Ông không thể thay mặt được cho đất nước, cũng đừng lúc nào cũng mở miệng ra là nhắc đến đất nước, chuyện này cần xem hành động thực tế, chí ít người ta cũng cống hiến Đại Bổ Thang!”
“Đó cũng không phải là lý do để cậu ta láo xược!” Một người khác tiếp lời: “Tôi không quan tâm cậu ta ở bên ngoài có danh tiếng lấy lừng như thế nào, đã về nước, thì phải tuân thủ trật tự đất nước, đây là giới hạn!”
“Người ta cũng đâu có không tuân thủ đâu, nếu không thì các ông cho rằng Sở gia vẫn có thể bình yên? Thường Gia vẫn có thể yên ổn? Bao gồm rất nhiều người trong đó, sự việc của tám năm trước hẳn các ông vẫn chưa quên chứ, lúc đầu khi cậu ấy vẫn là công tử bột thì đã dám làm như vậy, bây giờ lẽ nào không dám sao?” Trung tướng Lộ lạnh lùng nói.
Giọng điệu không cao, nhưng cũng khiến cho dũng khí vừa lên cao trào của mọi người bị vùi dập.
Trung tướng Lộ không nhắc đến chuyện của tám năm trước còn may, một khi nhắc đến, không ít người tím tái mặt mày.
Đối với lời nói của mình có thể tạo ra hiệu quả như vậy, Trung tướng Lộ rất hài lòng, cũng không vội vàng, mà vừa lòng thỏa ý uống trà, còn tấm tắc ra tiếng.
Được rồi, ông lão ngồi trên chỗ chủ vị mới chậm rãi nói: “Sự việc của 8 năm trước đã cấm không được bàn đến, sau này cũng không ai được nhắc đến nữa, việc quan trọng nhất bây giờ, là bàn bạc xem phải đối đãi với Diệp Phàm như thế nào.”
Đang nói, ánh mắt của ông lão nhìn thẳng vào Trung tướng Lộ: “Lão Lộ, ông cũng đừng nổi khùng, nói gì đi.”
“Cái này là ông đang đổ oan cho tôi rồi.” Trung tướng Lộ kêu oan, “Vốn dĩ chúng tôi đang hợp tác rất tốt, kết quả là có người nhúng tay vào, gây ra tình cảnh hỗn loạn, bây giờ ông để tôi giải quyết cục diện rắm rối, tôi đâu có bản lĩnh này chứ.”
Nói đến đây, trong mắt Trung tướng Lộ lóe lên sự ranh mãnh, hạ giọng nói: “Cho dù tôi có bản lĩnh đó, cũng không có quyền gì mà.”
“Ông muốn có quyền gì?” Ông lão cau mày hỏi.
Trung tướng Lộ lập tức nói: “Sau này tôi toàn quyền phụ trách làm việc với Diệp Phàm, bất kỳ ai không được lấy bất kỳ lý do gì để nhúng tay vào, bây giờ người nhúng tay vào thời điểm này, do tôi và Diệp Phàm cùng điều tra, có người trái pháp luật loạn kỷ cương……”
Lời chưa nói hết, ý đã rất rõ ràng, có mấy người đang ngồi mặt đã tím tái rồi.
Ông lão không hề để ý đến sắc mặt của bọn họ, gật gật đầu với Trung tướng Lộ: “Giao cho ông đó.”
“Cảm ơn sự tín nhiệm của ông, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Sắc mặt Trung tướng Lộ mừng rỡ.
Nhưng không ít người sắc mặt tối sầm lại, sao bọn họ có thể không nhìn ra rằng, trên thực tế ông lão và Trung tướng Lộ đang hợp tác với nhau, còn những người bọn họ, thì đang bị trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT