Người đi đến là một nam một nữ.

Thoạt nhìn người đàn ông rất bình thường, chỉ như một ông chú trung niên đi du lịch, đội một chiếc mũ lưỡi trai khá mốt.

Nhưng người phụ nữ thì lại hơi kì quái, quần áo mặc trên người là một bộ võ phục Judo của Đảo Quốc.

Như thế cô ta vừa ra khỏi đạo quán Judo vậy.

"Có thể ra khỏi thành phố nhưng giá khá đắt đấy." Diệp Phàm thuận miệng đáp, anh cũng muốn thực sự đón khách.

"Bao nhiêu tiền?"

"Mỗi người 1000." Diệp Phàm báo giá khá cao.

Nhưng anh không ngờ là mình vừa dứt lời đã thấy người đàn ông trung niên kia thả chiếc túi xách cực lớn xuống, móc trong túi ra một chiếc ví rồi lục lấy tiền.

Một lát sau, người đàn ông trung niên móc một xấp tiền giấy màu đỏ ra khỏi ví.

"Hay quá, vừa vặn đủ 2000. Cậu xem này." Người đàn ông trung niên trực tiếp đưa tiền mặt trong tay cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhận lấy, đôi mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Anh đòi giá đi xe cao như thế mà hai người này vẫn đồng ý, hơn nữa còn có thể móc ra từng ấy tiền!

"Lên xe đi." Diệp Phàm bảo hai người kia.

Cạch!

Cửa xe mở ra, người phụ nữ lên xe trước.

Còn người đàn ông nói với Diệp Phàm: "Cậu tài xế này, có thể mở cốp xe ra trước được không? Đồ của tôi hơi nặng."

"Được." Diệp Phàm xuống xe.

Anh đi tới chỗ cốp sau, lúc chuẩn bị mở ra thì liếc qua chiếc túi lớn của người đàn ông trung niên kia một cái.

Túi này to đến mức chứa một người trưởng thành cũng không vấn đề gì.

Bây giờ bên trong túi phồng lên.

"Ây dô, đồ nhiều phết nhỉ. Ông dọn nhà à?" Sau khi mở cốp xe, Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

"Mấy thứ đặc sản quê nhà thôi." Người đàn ông đáp lại với vẻ bồn chồn, dường như không muốn nói về chuyện chiếc túi.

Nhưng trong nháy mắt người đàn ông nhét túi vào cốp xe, rõ ràng Diệp Phàm thấy chiếc túi hơi động đậy, bên trong đương như có cái gì đó!

Hơn nữa còn là vật sống!

Hai người lên xe, xe chạy.

Diệp Phàm vẫn luôn nghĩ đến chuyện chiếc túi ở sau cốp xe.

Còn hai người kia thì sau khi lên xe đã yên lặng không nói một lời.

Lúc này Diệp Phàm lại lên tiếng hỏi: "Hai vị không giống người địa phương nhỉ."

Người phụ nữ mặc võ phục Judo trợn mắt liếc Diệp Phàm.

Người đàn ông thì lại cười đáp: "Chúng tôi định đến đây thăm họ hàng, không ngờ cả nhà người ta đã đi du lịch rồi. Chúng tôi thấy trời đã tối rồi, nếu thuê khách sạn trong thành phố thì đắt quá nên đành thuê xa ra ngoại thành tìm mỗi chỗ ở qua đêm."

Diệp Phàm cũng cười cười.

Nhưng anh thầm cười nhạt trong lòng.

Chẳng lẽ tiền thuê khách sạn còn đắt hơn hai ngàn tiền thuê xe chắc?

Hiển nhiên là người đàn ông này đang nói dối.

"Ôi, tôi chợt nhớ ra mình quên chưa khóa bình ga ở nhà, tôi đành đưa hai người đến đây thôi vậy." Diệp Phàm lái xe đến ngoại ô thì đột nhiên lên tiếng.

Hai người kia đồng thời ngẩn ra, người đàn ông nói theo bản năng: "Làm sao lại thế được, tiền tôi đã đưa cậu rồi, dù thế nào cậu cũng phải đưa chúng tôi đến tận nơi chứ."

Diệp Phàm thẳng thừng đáp: "Tôi trả lại toàn bộ tiền cho hai người."

"Cậu...!" Người đàn ông cau mày.

Người phụ nữ mặc bộ võ phục Judo trực tiếp quát to: "Baka! Trêu chúng tao à? Mày chết đi!"

"Ồ, thì ra đúng là người Đảo Quốc thật." Diệp Phàm nhướn lông mày.

Lúc này người phụ nữ mặc võ phục Judo đã ra tay.

Cô ta dùng hai tay khóa lấy cổ Diệp Phàm.

Nhưng phản ứng của Diệp Phàm nhanh đến không ngờ. Trong nháy mắt lúc cô gái kia ra tay thì anh đã đập vỡ cửa kính xe, vọt ra ngoài, chui ra khỏi xe ô tô.

Không đợi hai người bên trong kịp phản ứng lại mà chỉ kịp nghe một tiếng "Choang!"

Kính xe bên kia cũng bị đập vỡ tan!

Họ chỉ thấy Diệp Phàm vươn một tay ra, trực tiếp thò vào trong xe kéo cô gái mặc võ phục Judo đang ngồi bên phải ra ngoài.

"Á!" Dù sao cũng là phụ nữ, phản xạ đầu tiên của cô ta là hét lên.

Diệp Phàm không nhiều lời mà tát vào mặt đối phương một cái. Giây kế tiếp cả người đối phương lăn ra xa đến năm sáu thước mới dừng lại.

Diệp Phàm hơi sửng sốt.

"Mình lại mạnh hơn rồi à?" Anh vừa dùng lực độ như bình thường anh vẫn dùng mà.

Bình thường đánh người ta còn hơi khó.

Nhưng giờ anh vẫn dùng lúc như cũ mà lại trực tiếp đập chết đối phương luôn!

Đúng vậy, người phụ nữ Đảo Quốc đó đã chết tại chỗ!

"Đoàng!"

Một tiếng súng bỗng vang lên phá tan sự bình tĩnh của anh.

Diệp Phàm hoàn hồn nhưng vẫn không kịp né tránh.

Đạn trực tiếp bắn thẳng vào đầu anh. Chỉ nghe một tiếng "Bụp" vang lên, viên đạn rơi xuống đất, hơn nữa trông nó như vừa bị thứ gì đó nén lại, đầu đạn vô cùng bằng phẳng!

"Sao lại thế được!" Vẻ mặt người đàn ông trong xe tràn ngập sợ hãi và kinh ngạc.

Cảnh tượng này là giả đúng không?

Dùng cơ thể mà chắn được đạn?

Nhưng sự thật đúng là như vậy.

Mặc dù trong lòng Diệp Phàm cũng tràn đây ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng vẻ mặt bên ngoài đã trở nên lạnh lùng. Anh đi tới trước xe, bỏ lơ lời cầu xin của người đàn ông, trực tiếp bóp cổ đối phương đến chết.

Nếu đã giết chết một tên thì tất nhiên không thể để một tên còn lại sống.

Anh chôn thi thể hai người dưới chồng cỏ gần đó. Nếu không có công trình thi công nào ở đây thì sợ rằng mấy năm nữa cũng không có ai phát hiện ra.

Hơn nữa khu vực ngoại ô này thường xuyên có dã thú qua lại. Không biết chừng mấy hôm nữa hai thi thể này đã bị dã thú gặm cắn hết!

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Diệp Phàm lái xe trở lại phòng trọ.

Anh tiện tay lấy chiếc túi lớn sau cốp xe ra.

Chiếc túi rất nặng.

Cảm giác đầu tiên của anh là có người bên trong túi!

Sau đó anh mang túi vào trong phòng, đóng chặt cửa. Sau khi mở túi ra, Diệp Phàm ngồi im lặng.

Vì đúng là có người trong túi.

Hơn nữa còn là một bé gái tầm mười ba mười bốn tuổi!

Không biết cô bé tỉnh lại từ lúc nào, bấy giờ đang mở mắt thật to nhìn Diệp Phàm chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy nỗi kinh hoàng và sợ hãi.

Diệp Phàm an ủi: "Đừng lo, hai người vừa bắt cóc cháu đã bị chú giải quyết rồi, bây giờ cháu rất an toàn."

Sắc mặt cô bé dần bình tĩnh lại, sau đó còn khẽ gật đầu.

Diệp Phàm cởi trói cho đối phương rồi xé băng dính trên miệng cô bé xuống, sau đó hỏi: "Cháu tên là gì, sao bọn họ phải bắt cóc cháu?"

Vẻ mặt cô bé tràn đầy sợ hãi, co người lại không nói lời nào.

"Người câm à?"

Diệp Phàm cau mày.

Thế này thì đúng là hơi khó rồi.

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình. Anh suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra định gọi điện báo cảnh sát.

Chỉ là....

"Đừng báo cảnh sát!" Một giọng nói non nớt nhưng trong trẻo đột ngột vang lên.

Diệp Phàm đang định gọi điện thì ngừng tay, cúi đầu nhìn về phía bé gái đang ngồi dưới đất.

Đối phương chịu đựng cảm giác tê dại khắp toàn thân, chậm rãi đứng lên.

"Thì ra cháu không phải người câm." Diệp Phàm thả điện thoại di động vào trong túi, tò mò hỏi: "Sao lại không được gọi điện báo cảnh sát? Cuối cùng thì cháu là ai, người bắt cháu là ai?"

Bé gái lắc đầu: "Cháu không nói được."

Diệp Phàm cau mày: "Cháu không nói thì chú đành gọi cảnh sát đến đón cháu thôi. Dù sao đột nhiên có một người sống to đùng như thế này xuất hiện bên cạnh chú, người ngoài cũng sẽ nghi ngờ."

Bé gái cuồng cuồng, lập tức nói: "Chú không thể báo cảnh sát được, nếu không chú cũng sẽ gặp nguy hiểm!"

Diệp Phàm cười lạnh đáp: "Vậy chú đành tự mình đưa cháu đến cục cảnh sát chứ không còn cách nào khác. Chú biết làm cách nào để không ai biết chú và cháu đã từng gặp nhau, chắc chắn là thần không biết quỷ không hay luôn."

Đôi mắt bé gái đỏ bừng lên, sắp khóc đến nơi.

"Ôi cháu đừng khóc chứ." Diệp Phàm cạn lời, sao mà trái tim lại yếu ớt thế. "Cháu trả lời thành thật ba câu hỏi của chú là được. Chứ cháu cứ chẳng nói năng gì, không chịu để lộ chuyện gì thì mới đúng là đang hại chú đó!"

Bé gái hơi do dự. Bé cẩn thận suy nghĩ một lúc thì thấy, hình như Diệp Phàm nói cũng đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play