"Không nói được?" Diệp Phàm cau mày, sau đó tóm lấy cánh tay lộ ra ngoài của đối phương, dùng sức bóp mạnh một cái.
Rắc rắc!
Dường như có tiếng gãy xương vang lên.
Tiếng kêu gào của tên ăn xin nhếch nhác này càng thêm thảm thiết. Nhưng lạ ở chỗ là, đối phương vẫn cắn chặc răng như cũ, kiên quyết không trả lời câu hỏi của Diệp Phàm.
Dường như không chịu nổi đau đớn, tên ăn mày nọ giàn giụa nước mắt nước mũi, miệng cầu xin liên tục: "Tôi không nói được thật mà. Nếu nói ra thì tôi sẽ chết rất thảm. Không chỉ tôi mà cả người nhà của tôi cũng sẽ bị liên lụy!"
"Ông còn có người nhà?" Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó nhìn đối phương một cách kì lạ.
Tên ăn mày cười khổ: "Có một đứa con trai. Nhưng nó không phải ăn xin, tôi chỉ muốn nó được sống như người bình thường."
Diệp Phàm bừng tỉnh.
Đối phương làm việc cho loại người như Bách Hải, chắc chắn kiếm được không ít tiền. Nhưng có lẽ ông ta cũng không tiêu số tiền này cho mình mà là cho con trai của ông ta.
Diệp Phàm cũng nhận ra đối phương thực sự không dám hé răng. Sợ là mình có giết đối phương cũng không lấy được câu trả lời.
Vậy nên anh nói: "Được, tôi không cần ông cho tôi biết đối phương là ai. Nhưng ông phải co tôi biết xem đối phương là nam hay nữ?"
Người ăn xin thở phào nhẹ nhõm, đáp ngay lập tức: "Là nam."
Là nam à?
Diệp Phàm nhíu mày.
Không phải là phụ nữ sao?
Quyền pháp thần bí của Diệp Phàm là được một người phụ nữ dạy cho. Nhưng tên ăn xin trước mặt này lại bảo người dạy ông ta là một người đàn ông.
"Câu hỏi cuối cùng, bây giờ người kia có ở trong nước không?" Diệp Phàm nhìn đối phương chằm chằm.
Tên ăn mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông ta gật đầu.
Diệp Phàm đứng dậy. Anh nhắm chặt hai mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tất cả mọi chuyện dường như đã được gieo giống nảy mầm từ tám năm trước. Như thế có một bàn tay âm thầm điều khiển mọi thứ, dường như cả bản thân anh và đám người xung quanh đều là quân cờ của người kia.
Rất nhiều chuyện trùng hợp quá mức.
Thậm chí thoạt nhìn như một vở kịch đã được sắp xếp dàn dựng sẵn, đại đa số mọi người chỉ diễn theo vở kịch đó mà thôi.
Thân phận của anh, hướng đi của lão gia, người phụ nữ dạy anh bộ quyền pháp bí ẩn...
Hôm nay anh còn moi được từ miệng một tên ăn xin thêm một người đàn ông bí ẩn nữa. Dường như đối phương có gì đó rất nguy hiểm, khiến cho một người không sợ chết cũng sợ hãi ông ta!
Ngày càng có nhiều thắc mắc, nhưng câu trả lời tương ứng cũng ngày càng gần!
Diệp Phàm mở mắt ra.
Thấy chiếc xe của Bách Hải sắp biến mất ở khúc quanh, anh nhặt một hòn đá ở dưới đất lên, vung tay ném một cái. Hòn đá trong tay bay vút về phía chiếc xe.
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên, bánh xe bị nổ, chiếc xe không kịp quẹo cua, trực tiếp lao xuống sông.
"Chúng ta đi thôi." Diệp Phàm nói với hai người sau lưng.
Sở Thanh Nhã và Diệp Nguyệt đuổi theo ngay lập tức.
...
Trong nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Thiên Nhân đang ngồi cùng một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trên ghế salon.
Nhưng có thể thấy rõ, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia ngồi ở vị trí chủ nhà. Còn Diệp Thiên Nhân vốn là chủ nhà lại ngồi một bên với thái độ vô cùng cung kính và cẩn thận.
Còn vợ ông ta là Thường Nguyệt Nga thì lại khéo léo ngồi bên cạnh người đàn ông kia ríu rít nói gì đó, thoạt nhìn không hề giống một người phụ nữ đã bốn năm mươi tuổi.
"Anh giỏi thật đấy. Tên nhóc thối kia cứ như con ruồi quấy rối khắp nơi, khiến người ta phát phiền lên được. Chúng em lại chẳng thể làm gì nó. Anh vừa ra tay đã đè được nó xuống ngay lập tức!" Thường Nguyệt Nga nói một cách hưng phấn.
Bọn họ vừa nhận được tin tức.
Nhà của Diệp Phàm ở khu đô thị Quanh Minh đã bị thu hồi, ngay cả đồ đạc cũng bị ném hết ra ngoài.
Còn công ty Khuynh Thành cũng đã bị niêm phong, thậm chí cả tài khoản ngân hàng của Diệp Phàm cũng đã bị đóng băng.
Nói cách khác, chỉ cần đối phương còn ở trong nước thì sau này đi nửa bước cũng khó!
Trừ khi anh ra nước ngoài.
Mà người đàn ông trung niên kia chính là anh trai của Thường Nguyệt Nga, cũng là một chủ tịch tỉnh, tên là Thường Kình Thiên.
Đợt bầu cử chiến đội gần đây, uy tín của nhà họ Sở rất cao.
Thường Kình Thiên nghe vậy thì lắc đầu: "Lần này mấy người suýt nữa đã gây họa lớn. Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, không nên gây nhiều thị phi. Sau này những chuyện như thế nên nói sớm cho anh biết, nếu không để lớn chuyện thì chỉ sợ không thu tay lại kịp đâu."
Thường Nguyệt Nga nghe Thường Kình Thiên nói thì hừ một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Thiên Nhân tố cáo: "Tại vì em quá tin tưởng tên vô dụng như ông ta đấy! Bình thường ăn to nói lớn, tỏ vẻ rất có năng lực, đến khi phải đối phó với tên nhóc kia thì thất bại liên tục, đúng là không phải đàn ông! Chỉ có anh trai là giỏi thôi!"
"Thiên Nhân, tôi giao Nguyệt Nga nhà tôi cho ông là để ông che chở cho nó, không phải để ông khiến nó cúa giận. Sau này còn có chuyện thế này xảy ra thì tôi thấy hai nhà chúng ta ít thăm nom nhau thì hơn." Thường Kình Thiên lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhân đầy lúng túng, ông ta cúi đầu xuống ngay.
Không có ai thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Nhân sau khi cúi đầu xuống thì tối sầm lại.
Diệp Long đứng ở cửa vẫn luôn nhíu mày.
Cuộc sống trong một gia tộc như thế này luôn bắt người ta phải kiềm chế vô cùng.
"Thiên Nhân, mục đích tôi đến đây lần này chắc ông cũng biết cả chứ." Thường Kình Thiên bỗng chuyển chủ đề.
Diệp Thiên Nhân ngẩn ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, không còn vẻ cung kính như lúc nãy.
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết tí nào về chuyện của lão gia." Diệp Thiên Nhân nói.
"Nhưng theo tôi biết thì lúc cha ông qua đời, gần như tất cả mọi việc đều do ông sắp xếp, ngay cả Nguyệt Nga cũng không biết gì." Giọng nói của Thiên Kình Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ, như thể ông ta biết được hết thảy.
Diệp Thiên Nhân đứng dậy khỏi ghế salon, lạnh lùng đáp: "Nếu ông cố ý muốn hỏi chuyện của lão gia thì mời ông về đi."
"Họ Diệp kia, ông đang nói gì đấy!" Thường Kình Thiên còn chưa lên tiếng, Thường Nguyệt Nga đang ngồi một bên đã kêu lên. Bà ta trợn mắt nhìn Diệp Thiên Nhân, dường như đang ngạc nhiên sao đối phương lại dám nói chuyện với anh trai mình như vậy.
Bình thường ở trước mặt Thường Kình Thiên, Diệp Thiên Nhân ngoan ngoãn như con mèo vậy.
Sao vừa nhắc đến chuyện của lão gia thì ông ta như biến thành một người khác vậy.
Thường Kình Thiên lại không tức giận mà chỉ khoát tay một cái, trấn an Thường Nguyệt Nga: "Nguyệt Nga, em ra ngoài trước đi, anh có một số việc muốn nói chuyện riêng với Thiên Nhân."
"Chuyện gì mà em không được biết chứ?" Thường Nguyệt Nga lẩm bẩm hỏi.
Nhưng trước giờ bà ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh trai mình, vậy nên bà ta vẫn rất nghe lời rời khỏi phòng, hơn nữa còn đóng chặt cửa phòng.
"Tiểu Long, sao con lại ở đây?" Thường Nguyệt Nga vừa đi ra thì thấy con trai mình, kinh ngạc hỏi.
Diệp Long vội giả vờ như mình vừa mới đến, đáp lại Thường Nguyệt Nga: "Mẹ, con tìm bố để xin tiền."
"Nhiều tiền không, mẹ cho con này."
"Ây dà, không phải là tiền tiêu vặt đâu mẹ, là tiền đầu tư. Con cần một số tiền lớn." Diệp Long nói liều.
Thường Nguyệt Nga lắc đầu, có vẻ Diệp Long nghĩ nhiều rồi: "Vậy con ở ngoài đợi một lát nhé. Bố con và bác của con đang bàn chuyện bên trong."
"Vâng con biết rồi." Diệp Long gật đầu.
Thường Nguyệt Nga vừa đi, Diệp Long lại tiếp tục áp tai vào tường, cẩn thận nghe lén.
Sau đó hắn nghe được giọng nói của bác hắn là Thường Kình Thiên vọng ra từ bên trong: "Tám năm trước, có phải hai người kia đã từng đến nhà họ Diệp không?"
Hai người kia?
Diệp Long hơi sửng sốt, người nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT