"Tào Chính Xuân?", Lưu Thái cũng chau mày lại, đã nhận ra người đàn ông kia là ai.

Người đàn ông kia tên là Tào Chính Xuân, đến từ Đồng Tước Đài.

Nghe nói là con cháu của Ngụy Vũ.

Trong lịch sử, Ngụy Vũ và Thục Lưu là kẻ thù không đội trời chung.

Lưu Thái và Tào Chính Xuân, một người là tài năng xuất chúng ở Bạch Đế Thành, một người là người trẻ đứng đầu Đồng Tước Đài, mối quan hệ của hai người tất nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì, có thù oán thâm sâu.

"Lưu Thái, gần đây tâm trạng của tôi cũng tốt, thế này đi, chỉ cần anh lập tức quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, hôm nay tôi sẽ tha cho anh một mạng, nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh đấy", Tào Chính Xuân nhìn Lưu Thái lạnh lùng nói.

"Đồ hoang tưởng", Lưu Thái nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha, nếu anh có khí phách như vậy thì đi chết đi!" Trong đáy mắt Tào Chính Xuân lóe lên một tia độc ác, sau đó liền ra tay với Lưu Thái.

"Tào Chính Xuân, anh đừng có mà quá đáng!" Lúc này Trương Thiên Thi liền đứng dậy nói với Tào Chính Xuân.

"Sao thế? Trương Thiên Thi, cô muốn thay Lưu Thái ra mặt sao? Tôi đã nói rồi, quan hệ giữa tôi là Lưu Thái không phải quan hệ bình thường, nhưng tôi khuyên cô tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Lưu Thái, mặc dù Đồng Tước Đài chúng tôi không muốn xảy ra va chạm với Long Hổ Sơn, nhưng điều đó không có nghĩa là Đồng Tước Đài chúng tôi sợ Long Hổ Sơn", Tào Chính Xuân nhìn Trương Thiên Thi một cái, vô cùng ngạo mạn nói: "Cô biết điều thì tôi sẽ không làm khó cô, còn cô không biết điều thì tôi cũng không ngại giết thêm một mạng của cô nữa đâu, hơn nữa cô nên biết rõ, đại mỹ nữ như cô mà rơi vào tay tôi thì chắc chắn tôi sẽ không giết cô ngay đâu, ha ha!"

"Đúng vậy, Trương Thiên Thi, ân oán của Đồng Tước Đài và Bạch Đế Thành, Long Hổ Sơn tốt nhất đừng nên nhúng tay vào". Người phụ nữ đi cùng Tào Chính Xuân lên tiếng nói với Trương Thiên Thi.

"Lưu Thái là bạn của tôi, các người muốn đối phó với anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn". Thái độ của Trương Thiên Thi vô cùng kiên quyết và rõ ràng.

"Trương Thiên Thi, sao cô phải làm như vậy?" Người phụ nữ kia nói, cô ta tên là Lý Phương đến từ Lạc Thần Phủ.

Lạc Thần Phủ và Đồng Tước Đài có mối quan hệ gắn bó rất mật thiết.

Cùng lúc đó, hai người đàn ông đi cùng Tào Chính Xuân cùng đứng lên, nói với Trương Thiên Thi: "Trương Thiên Thi, chúng tôi không hề muốn làm kẻ thù với Long Hổ Sơn, cô nên biết điều một chút, đừng có nhúng tay vào, hơn nữa, cô cũng biết rõ cho dù hôm nay cô có vào cuộc thì cũng không cứu nổi Lưu Thái đâu!"

Hai người đàn ông kia tên Quách Hùng, Quách Khang, đến từ gia tộc tu hành nhà họ Quách.

Tổ tiên của nhà họ Quách đã từng cùng tổ tiên của Tào Ngụy thu phục thiên hạ.

Ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang nếu đánh riêng lẻ thì đều không phải là đối thủ của Trương Thiên Thi, nhưng nếu ba người liên thủ lại thì có thể là đối thủ đáng gờm của Trương Thiên Thi.

Cứ như thế, Tào Chính Xuân có thể dốc toàn lực đối phó với Lưu Thái.

Mà trận chiến giữa Tào Chính Xuân và Lưu Thái rõ ràng là Tào Chính Xuân mạnh hơn.

Trương Thiên Thi chau mày lại, cô ta và Lưu Thái là bạn tốt, cô không thể ngồi xem Lưu Thái bị Tào Chính Xuân và những người khác giết chết.

Nhưng sự thật đúng như hai người Quách Hùng và Quách Khang đã nói, cho dù cô ta có ra tay giúp đỡ cũng không thể cứu được Lưu Thái, trừ khi có Diệp Phàm cùng ra tay giúp.

Nghĩ tới đây, cô ta liền quay người nhìn về phía Diệp Phàm, nhưng lại phát hiện ra Diệp Phàm đã không thấy bóng dáng từ lúc nào.

Điều này khiến cô ta sửng sốt, cả người đều không ổn!

Tào Chính Xuân nhìn thấy Trương Thiên Thi sửng sốt, cứ tưởng là ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang đã khiến Trương Thiên Thi sợ hãi, cho nên hắn liền ra tay với Lưu Thái không chút kiêng nể.

"Lưu Thái, tôi vốn muốn để lại cái mạng chó của anh nhưng anh lại không biết điều, bây giờ thì đi chết đi cho ông!"

Tào Chính Xuân vô cùng ngạo mạn hét lên.

Sau đó, cơ thể hắn giống như một con báo nhanh nhẹn, nháy mắt đã xông đến trước mặt Lưu Thái, giơ nắm đấm lên đập vào đầu của Lưu Thái.

Hắn vừa ra tay đã dùng toàn lực, sử dụng chiêu hiểm, muốn giết Lưu Thái trong chớp mắt.

Uỳnh uỳnh!

Tào Chính Xuân là người tu hành kim đan hậu kỳ, đã bước một chân vào Nguyên Anh kỳ, theo nắm đấm của hắn, liền có một nguồn năng lượng cuộn trào mãnh liệt, hóa thành dấu quyền khắp trời, giống như cơn cuồng phong vậy.

Vẻ mặt Lưu Thái biến đổi, mặc dù anh ta cũng là người tu hành kim đan hậu kỳ, nhưng lực chiến đấu còn kém xa Tào Chính Xuân, đối diện với dấu quyền khắp trời đầy nguy hiểm kia, anh ta vội vàng tế xuất ra khiên giáp mà trưởng bối Bạch Đế Thành đã ban cho anh ta, khiên giáp màu trắng bạc như tuyết, bên trên còn có long hồn uốn quanh.

Chiếc khiên giáp này là của một vị đại tướng Bạch Đế Thành thời xa xưa.

Uỳnh!

Dấu quyền khắp trời của Tào Chính Xuân đánh xuống, khiên giáp trắng bạc vậy mà lại đỡ được, hơn nữa long hồn uốn quanh khiên giáp thoát ra, phẫn nộ gầm lên, giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Tào Chính Xuân giết chết hắn.

"Láo xược!"

Vẻ mặt Tào Chính Xuân hơi biến đổi, hét lên, lại tiếp tục dùng một môn tuyệt học, dùng năng lượng để tạo nên hai cây kiếm.

Hai cây kiếm này thật phi phàm, vô cùng sắc bén, giống như hai thanh tiên kiếm vậy.

Vèo!

Tào Chính Xuân khống chế hai thanh kiếm năng lượng chém một nhát đã chém chết long hồn thoát ra từ khiên giáp trắng bạc.

Đồng thời, hai thanh kiếm năng lượng rung trên không, vẽ ra từng nét tạo thành những cái vòng bao phủ xuống muốn làm vỡ khiên giáp trắng bạc.

Mặc dù khiên giáp trắng bạc có lực phòng ngự khiến người khác kinh ngạc nhưng vốn đã bị vỡ, hơn nữa Lưu Thái cũng không thể kích hoạt hoàn toàn lực phòng ngự của khiên giáp trắng bạc, điều này dẫn đến, dưới sự tấn công của những chiếc vòng kiếm, ánh sáng rực rỡ của khiên giáp trắng bạc dần mất đi, hoàn toàn bị áp chế.

"Đáng ghét..."

Lưu Thái biến sắc, mất đi sự bảo vệ của khiên giáp, anh ta chắc chắn không thể chịu nổi một chiêu của Tào Chính Xuân.

Lúc này, Trương Thiên Thi ở ngoài cũng lo lắng.

Cô ta vừa trấn tĩnh lại sau khi hoảng hốt việc Diệp Phàm đột nhiên biến mất, liền lập tức ra tay muốn giúp đỡ Lưu Thái.

Nhưng ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang đã ngăn cô ta lại, điều này khiến Trương Thiên Thi vô cùng tức giận, sát khí trên người cô ta cuộn trào mãnh liệt, lạnh lùng nhìn ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang, sát khi đùng đùng nói: "Các người không muốn chết thì tốt nhất tránh ra cho tôi, nếu không tôi không ngại đại khai sát giới đâu".

Vừa nói xong, liền có mấy lá bùa màu vàng từ cơ thể của Trương Thiên Thi bộc phát ra, muốn uy hiếp ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang.

Nhưng ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang không phải dễ đối phó, ba người đã có chuẩn bị từ sớm, cùng nhau ra tay, một quyền đã có thể đánh tan mấy lá bùa màu vàng từ cơ thể của Trương Thiên Thi bộc phát ra.

"Giết!"

Trương Thiên Thi quyết định ra tay rồi thì ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang cũng không khách khí nữa, đồng thời chủ động tấn công bao vây Trương Thiên Thi.

Bọn họ không chắc có thể giết được Trương Thiên Thi, nhưng đối với bọn họ chỉ cần ngăn cản được Trương Thiên Thi giúp đỡ Lưu Thái là được rồi.

Cho nên, ba người mặc dù mạnh mẽ tấn công nhưng chủ yếu vẫn là bao vây Trương Thiên Thi là chính, không dùng lối đánh dồn Trương Thiên Thi vào chỗ chết.

Long Hổ Sơn không phải dạng vừa, không phải vì bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn đẩy mọi việc đến mức không thể cứu vãn được.

"A..."

Nhưng trong khi ba người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang đang bao vây Trương Thiên Thi thì có một tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ chỗ Tào Chính Xuân và Lưu Thái đang chém giết nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play