Phùng Thiên Dịch nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương Đằng, ông ta không hề chần chừ, lập tức tấn công Diệp Phàm.

Chỉ thấy tay phải ông ta tạo một dấu ấn huyền ảo, đột nhiên kích hoạt trận pháp được bố trí trong biệt thự.

Trận pháp được kích hoạt, nguồn linh áp khủng bố từ bốn phương tám hướng dồn ép về phía Diệp phàm.

Phùng Thiên Dịch không muốn vì giao đấu với Diệp Phàm mà làm mọi người trong đại sảnh bị thương, vậy nên, ông ta lợi dụng trận pháp được bố trí sẵn trong biệt thự trói buộc Diệp Phàm.

Đối mặt với nguồn linh áp khủng bố từ bốn phương tám hướng đang dồn ép về phía mình, Diệp Phàm hơi cau mày, cơ thể rung lên, uy lực mạnh mẽ nổ ra từ cơ thể anh, chắn trước nguồn linh áp khủng bố đang lao đến từ bốn ngươi tám hướng.

Tiếp đó, tay phải anh tạo thành hình kiếm, kiếm mang phóng ra.

Không hề nương tay, Diệp Phàm trực tiếp phóng ra hơn trăm thanh phi kiếm, nhưng mục tiêu của những thanh phi kiếm này không phải Phùng Thiên Dịch mà là mắt trận của trận pháp được bố trí ở biệt thự.

Diệp Phàm lấy được từ chỗ của Đại Đức chân nhân một số tư liệu tu hành, có ghi chép cụ thể về nhiều trận pháp, hơn nữa Thanh Ngưu động nghiên cứu về trận pháp, vậy nên, kiến thức của anh về trận pháp cũng không ít.

Sau khi đi vào biệt thự, phát hiện ra trận pháp, anh dựa vào những kiến thức của bản thân về trận pháp, tìm ra được mắt trận pháp ở biệt thự.

Trận pháp này không đơn giản, có mấy chục mắt trận, chỉ có cùng lúc phá vỡ toàn bộ mắt trận thì mới có thể phá vỡ trận pháp của căn biệt thự, vậy nên Diệp Phàm vừa ra tay liền phóng ra hơn trăm thanh phi kiếm.

Phùng Thiên Dịch thấy Diệp Phàm trong nháy mắt phóng ra hơn trăm thanh phi kiếm, sắc mắt không khỏi thay đổi.

Cần phải biết, nguyên nhân chính của sự khó khăn trong quá trình trưởng thành của người tu hành trên trái đất không chỉ là việc cạn kiệt linh khí lúc đầu, mà quan trọng hơn còn là vì tài nguyên tu hành quá ít ỏi.

Tài nguyên tu hành bao gồm pháp khí luyện chế, khoáng thạch linh bảo, nguyên liệu để luyện chế linh đan diệu dược,....

Khi mọi nơi trên thế giới đều chưa xảy ra biến dị, trong giới tu hành, dù là là tu sĩ Nguyên Anh kì cũng chỉ có được nhiều nhất là một đến hai món linh bảo, nhưng Diệp Phàm lại có đến một bộ phi kiếm hoàn chỉnh, quan trọng nhất là những thanh phi kiếm này đều là linh bảo.

Hơn trăm thanh phi kiếm là linh bảo cao cấp, đây là một món báu vật vô cùng quý quá.

Cho dù là tu sĩ cấp bậc thần tiên lục địa chưa chắc đã lấy ra dùng.

Còn Diệp Phàm có thể có được những thanh phi kiếm này, là vì anh lấy được trong kho bảo vật của Tam Bảo Tiên Hạ, trong kho bảo vật của Tam Bảo Tiên Hạ cất giấu rất nhiều bảo vật, đặc biệt là người đàn ông thần bí của thời Tam Bảo Tiên Hạ trực tiếp dung luyện vô số thanh phi kiếm thành đạo khí.

Đạo khí là món bảo khí chính đạo, cũng là món bảo khí đắc đạo.

Thông thường, uy lực mà một món đạo khí có thể phát ra sẽ mạnh hơn một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kì.

Trong nháy mắt, Diệp Phàm phóng ra hơn trăm thanh phi kiếm là linh bảo cấp cao khiến Phùng Thiên Dịch sợ mất mật, Phùng Thiên Dịch càng không ngờ được mục tiêu của hơn trăm thanh phi kiếm là linh bảo cao cấp kia không phải là ông ta.

Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, nhanh gần gấp hàng chục lần tốc độ âm thanh.

Vậy nên, đợi đến khi Phùng Thiên Dịch hoàn hồn, hơn trăm thanh phi kiếm kia đã phá hủy toàn bộ mắt trận pháp được bố trí trong căn biệt thự.

Mấy chục mắt trận đều bị phá hủy trong nháy mắt, trận pháp trong căn biệt thự cũng bị vỡ vụn, linh áp từ bốn phương tám hướng đang dồn ép Diệp Phàm đều lập tức biến mất.

"Chiêu thức của các hạ thật hay!"

Phùng Thiên Dịch nhìn Diệp Phàm, sắc mặt nghiêm trọng.

Thực lực của Diệp Phàm mới là Kim Đan hậu kì, nhưng lại có hơn trăm thanh phi kiếm là linh bảo cấp cao, điều này khiến cho Phùng Thiên Dịch cảm thấy Diệp Phàm không phải tu sĩ bình thường của giới tu hành, mà là người bước ra từ Đào Nguyên bí cảnh giống như người thần bí, là tu sĩ cổ đến từ bí cảnh.

Vậy nên, ông ta có chút kiêng dè.

Bất kì tu sĩ cổ nào của bí cảnh đều có thể có những chiêu thức khó tin.

Một khi đắc tội tu sĩ cổ của bí cảnh, thì điều này có nghĩ là gây chiến với cả một bí cảnh, điều này không đáng.

"Nếu chúng ta đánh nhau, nơi này nhất định sẽ bị phá hủy, hay là chúng ta đổi địa điểm khác?", Diệp Phàm nhìn Phùng Thiên Dịch, lạnh lùng nói,

"Tôi cảm thấy, chúng ta không cần phải giao chiến!", Phùng Thiên Dịch cau mày nói: "Tôi là Phùng Thiên Dịch đến từ thư viện Bạch Lộc Động, không biết các hạ đến từ nơi nào?"

"Thanh Ngưu động, Diệp Phàm!", Diệp Phàm cũng nói ra thân phận của mình.

"Cậu là người của Thanh Ngưu động?", Phùng Thiên Dịch sững người, ông ta vốn cho rằng Diệp Phàm là tu sĩ cổ bước ra từ một bí cảnh, nhưng bây giờ có vẻ như ông ta nghĩ nhiều rồi.

Hơn nữa, trong giới tu hành, Thanh Ngưu động không thể so sánh với Thư viện Bạch Lộc Động.

Điều này khiến Phùng Thiên Dịch hơi coi thường Diệp Phàm.

Nghĩ một lúc, Phùng Thiên Dịch lại nói với Diệp Phàm: "Thế này đi, tôi với Vương thiếu gia là bạn bè, chỉ cần các hạ tặng cho tôi bộ phi kiếm lúc này cậu vừa dùng, ân oán giữa cậu và Vương thiếu gia sẽ không còn, cậu thấy thế nào?"

"Ha ha!"

Nghe thấy lời của Phùng Thiên Dịch, Diệp Phàm cười lớn nói: "Tôi vốn cho rằng ông là người tử tế, không ngờ rằng cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, lúc nãy còn lãng phí thời gian nói nhảm nói nhí với ông".

"Diệp Phàm, cậu đừng nghĩ rằng có được bộ phi kiếm kia là có thể đánh thắng tôi, tôi phải nói trước công pháp tu hành của thư viên Bạch Lộc Động chúng tôi mạnh hơn Thanh Ngưu động các cậu, chỉ dựa vào thực lực của Nguyên Anh kì của tôi, cậu chắc chắn không phải đối thủ của tôi, tôi bảo cậu tặng tôi bộ phi kiếm là muốn tha cho cậu một mạng, muốn nể mặt Thanh Ngưu động các cậu".

Phùng Thiên Dịch lạnh lùng nói.

"Vậy có cần tôi cảm ơn ông không?", Diệp Phàm nhìn Phùng Thiên Dịch như thằng ngu.

Phùng Thiên Dịch khó chịu với thái độ của Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm là tu sĩ cổ đi ra từ bí cảnh, ông ta sẽ nhịn, nhưng vấn đề là, Diệp Phàm chỉ là tu sĩ của Thanh Ngưu động.

Bởi vì trong giới tu hành của Hoa Hạ, thư viện Bạch Lộc Động xếp thứ hạng cao hơn Thanh Ngưu động rất nhiều, vậy nên, Phùng Thiên Dịch cho rằng, Diệp Phàm chỉ là một người tu hành của Thanh Ngưu Động, đáng nhẽ phải khom lưng khụy gối mới đúng, nhưng Diệp Phàm lại chẳng coi ông ta ra gì.

Sao Phùng Thiên Dịch có thể nhịn được?

Hơn nữa, ông ta vốn là một tu sĩ kiếm đạo, ông ta vô cùng thích bộ phi kiếm được tạo thành từ hơn trăm thanh phi kiếm là linh bảo cấp cao của Diệp Phàm, muốn lấy nó cho riêng mình.

Diệp Phàm đã không muốn dâng nó cho ông ta, vậy ông ta chỉ có thể chọn cách cướp đoạt.

"Diệp Phàm, cậu đang coi thường tôi phải không? Cậu đã không biết điều vậy không cần phí lời nữa, chúng ta giao chiến thôi", Phùng Thiên Dịch lạnh lùng nói.

Sau đó ông ta nhảy vọt lên, trực tiếp xông ra khỏi đại sảnh biệt thự.

Tay phải tạo thành hình kiếm của Diệp Phàm chấm một cái, một thanh phi kiếm liền đến bên cạnh Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược, sau đó, anh cũng xông ra ngoài đại sảnh biệt thự.

Mấy phút sau, Diệp Phàm và Phùng Thiên Dịch người trước người sau đã đến dãy núi ở ngoại ô Đào Thành.

Phùng Thiên Dịch lạnh lùng nhìn Diệp Phàm nói: "Diệp Phàm, tôi hỏi lại cậu lần nữa, cậu có chịu giao bộ phi kiếm của cậu ra không?"

"Muốn có được phi kiếm của tôi? E rằng chỉ có nằm mơ", Diệp Phàm lạnh lùng nói, tay tạo thành hình kiếm, hơn trăm thanh phi kiếm phóng ra, trực tiếp tạo thành kiếm trận, muốn giết chết Phùng Thiên Dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play