“Tôi không sao!” Triệu Vũ thở hắt một hơi, rồi nói với cô gái phương Đông.
Lúc này, Diệp Phàm mới cởi trói cho cô gái phương Đông, hỏi: “Cô gái, tại sao cô lại bị người này bắt cóc?”
Cô gái phương Đông không trả lời Diệp Phàm ngay lập tức, mà nhìn về phía Triệu Vũ.
Triệu Vũ nói: “Yên tâm đi, anh Phàm là người tốt, nếu cô có chuyện gì thì cứ nói với anh ấy, anh Phàm nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”
Có được sự chắc chắn từ Triệu Vũ, nên cô gái phương Đông mới nói với Diệp Phàm: “Anh... Phàm, em là Lý Diễm Lệ, hai tháng trước, bởi vì có một công ty tên “Dịch vụ Viễn Dương” tuyển người, sau đó em liền đi ứng tuyển, rồi em được nhận vào một nhóm các cô gái cũng chạc tuổi nhau và bọn em cùng lên một chiếc tàu du lịch.”
“Sau mười ngày thì bọn em đã đến đây.”
“Theo kế hoạch ban đầu là chỉ định nghỉ ở đây vài ngày, đợi sau khi mua sắm đồ dùng cá nhân xong sẽ lên đường quay về Hoa Hạ.”
“Nhưng khi chúng em đến thị trấn nhỏ này thì bị tên Pepys bắt đi, chúng đã giết người quản lý của công ty “Dịch vụ Viễn Dương”, rồi sau đó bắt cóc bọn em và ép bọn em...”
Nói đến đây, Lý Diễm Lệ liền bật khóc.
Sau khi nghe Lý Diễm Lệ nói xong, sắc mặt Diệp Phàm lập tức trở nên u ám, một luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ cơ thể anh.
Đồng thời, Triệu Vũ cũng kể hết một lượt cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trước đó.
Lúc cậu ta đi vệ sinh thì có đi ngang qua gian hàng của Pepys, thấy Pepys đang cố cưỡng bức Lý Diễm Lệ, còn cô lại đang ra sức giãy dụa phản kháng.
Triệu Vũ thấy vậy nên không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được, bèn lập tức xông vào cứu Lý Diễm Lệ.
Tiếp đó, Triệu Vũ bị hai tên đàn em của Pepys bao vây, còn Pepys thì trói Lý Diễm Lệ lại, sau đó cậu ta bị Pepys đánh lén dẫn đến bị thương.
Sau khi biết rõ ngọn ngành, Diệp Phàm lạnh lùng đi về phía Pepys, nói: “Tên súc sinh như mày, đáng ra phải nên để tao giết ngay tại chỗ mới đúng, nhưng tao là một người rất biết giữ lời hứa, nếu tao đã hứa tha cho mày thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
“Còn bây giờ, hãy dắt tao đến chỗ mày giam giữ những cô gái khác.”
“Sau khi thả bọn họ ra thì mày có thể cút được rồi đấy!”
“Chuyện này...” Nghe Diệp Phàm nói xong, Pepys liền để lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Có ý gì đây? Mày muốn từ chối tao sao?” Diệp Phàm nheo mắt, dường như bắn ra sát ý lạnh lẽo.
“Không, không phải, chỉ là, tôi... Tôi không thể đưa anh đi!” Pepys do dự một lúc rồi nói: “Nếu tôi dẫn anh đến đó, cho dù anh không giết tôi, thì chắc chắn tôi vẫn sẽ phải chết.”
“Ồ? Tại sao?”
“Bởi vì... Thực ra tôi chỉ là đàn em của người khác mà thôi, việc bắt cóc những cô gái này đều là ý của Ronald.”
“Ronald?”
“Ừ, Ronald chính là người biến dị đầu tiên ở thị trấn Aird của chúng tôi, anh ấy vô cùng mạnh mẽ, và đã tập hợp cả tá người biến dị để thành lập nên Liên minh Ronald, tôi... Thực ra tôi chỉ là một nhân vật cỏn con ở trong Liên minh Ronald mà thôi.”
“Nếu không đưa tao đi thì mày sẽ chết ngay bây giờ, nhưng nếu mày dắt tao đến đó, tao bảo đảm mày sẽ bình an vô sự.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Chuyện này...” Pepys nói, anh ta thật sự không dám đắc tội với Ronald.
Ronald chính là người lợi hại nhất ở thị trấn Aird này, gã ra tay vô cùng tàn nhẫn, điều này đã để lại một bóng đen tâm lý lớn cho Pepys.
Hơn mười ngày trước, có một thành viên trong Liên minh Ronald muốn chống lại Ronald, kết quả là bị Ronald giết chết, hiện trường hết sức tàn khốc và đẫm máu, lúc đó Pepys cũng ở hiện trường, anh ta cũng chỉ biết nôn ọe, cho dù hơn mười ngày đã qua, nhưng chỉ cần nhìn thấy thịt hoặc thứ gì đó tương tự, thì anh ta vẫn cảm thấy buồn nôn.
“Chàng trai trẻ, tốt nhất anh hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Đúng lúc này, một ông già bước ra khỏi đám đông và nói với Diệp Phàm: “Mặc dù cậu rất mạnh, nhưng chắc chắn cậu sẽ không thể đánh lại Ronald đâu, vài ngày trước, có một đội quân đến đây để bắt Ronald, nhưng Ronald đã một mình giết cả một đội quân hàng nghìn người.”
“Vì sự việc đó, nên quân đội đã chọn cách dàn xếp với Ronald, và bây giờ, thị trấn Aird gần như chính là một vương quốc riêng của Ronald.”
“Cậu vẫn nên rời khỏi đây đi, nếu còn chậm trễ thì sẽ không kịp nữa đâu.”
“Ha ha!” Diệp Phàm chỉ cười phá lên, sau đó đến trước mặt Pepys, Pepys biến sắc, sợ hãi lùi lại.
Nhưng Diệp Phàm lại không làm anh ta bị thương, mà anh sử dụng chiêu thức của người tu hành tâm cảnh.
Chỉ thấy một vệt sáng xanh kỳ dị lóe lên trong đáy mắt của Diệp Phàm, đột nhiên, ý thức của Pepys dần trở nên đờ đẫn.
Sau đó, Diệp Phàm trực tiếp tìm kiếm linh hồn của Pepys.
Việc tìm kiếm linh hồn làm tổn thương linh hồn con người rất nhiều, nhưng Diệp Phàm không hề quan tâm đến sự sống chết của Pepys, mặc dù trước đó anh đã nói rằng sẽ tha cho Pepys, nhưng anh thực sự lại không muốn để anh ta đi.
Thứ súc sinh như Pepys không đáng sống.
Ngay sau đó, Diệp Phàm đã tìm ra được nơi các cô gái khác đang bị giam giữ bằng cách rà soát linh hồn trong người Pepys.
“Bạch Khởi, Tần Lâm, chỗ này tôi để cho các cậu xử lý, tôi sẽ đi cứu những cô gái khác.” Diệp Phàm nói với Bạch Khởi và Tần Lâm.
“Long thần, để em đi cùng anh.” Bạch Khởi nhanh chóng nói.
“Một mình tôi vẫn ổn.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, càng nhiều người càng tốt.”
(*): nhắc nhở phải cẩn trọng làm việc, đề phòng những chuyện không hay, khó lường trước xảy ra.
Tần Lâm cũng nói theo: “Bạch Khởi nói đúng, Long thần, cứ để cho Bạch Khởi đi cùng anh đi, để đề phòng bất trắc, còn chuyện ở đây cứ giao cho em.”
Nhìn thấy Diệp Phàm rời đi cùng Bạch Khởi, Pepys thở dài một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc này, một thứ gì đó lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, anh ta còn chưa kịp nhận ra thì đã bị vật gì đó cứa cổ.
“Mày, mày...” Pepys hai tay ôm cổ, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa oán hận nhìn Tần Lâm một cách khó hiểu.
“Long thần hứa không giết mày, nhưng tao thì không hứa như vậy, thứ rác rưởi như mày sống chỉ tổ tốn không khí thôi.” Tần Lâm lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Tần Lâm giết chết Pepys, sắc mặt hai tên đàn em của Pepys bỗng thay đổi rõ rệt, đang định quay người bỏ chạy, song chỉ thấy tay phải Tần Lâm búng nhẹ một phát, hai chiến trâm thấu cốt được bắn ra, xuyên qua đầu của hai người da đen vạm vỡ.
“Uỵch” một tiếng, hai người đàn ông da đen vạm vỡ đã ngã xuống đất và chết hoàn toàn.
Những người xung quanh đều sững sờ, không ai ngờ rằng Tần Lâm còn tàn nhẫn hơn cả Diệp Phàm, không nói không rằng, trong một chốc liền giết cả Pepys và hai tên đàn em.
Thật sự quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
“Cô gái, đi cùng tôi nhé!”
Tần Lâm đỡ Triệu Vũ dậy, sau đó nói với Lý Diễm Lệ, rồi quay người đi về phía khách sạn đã đặt phòng lúc trước.
Lý Diễm Lệ ngây ra một lúc, mặc dù cô cũng sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Tần Lâm, nhưng cô biết Tần Lâm sẽ không làm cô bị thương, nên cô bèn nhanh chóng đi theo cậu ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT