“Diệp, Diệp Phàm, anh làm gì thế?” Sở Thanh Nhã bất ngờ trước cái ôm đột ngột của Diệp Phàm, theo bản năng cô muốn đẩy Diệp Phàm ra.
Nhưng Diệp Phàm lại ôm rất chặt, nên Sở Thanh Nhã không cách nào đẩy anh ra được.
“Thanh Nhã, yên nào!” Diệp Phàm nói bên tai của Sở Thanh Nhã: “Lần này xa nhau, tôi không biết liệu rằng chúng ta còn có thể gặp lại hay không, dù không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nói với em rằng, trong lòng tôi vẫn luôn, có em!”
“Cho tôi ôm em nhé.”
“Có như vậy, nếu kiếp này chúng ta không thể gặp lại nhau, thì tôi cũng sẽ nhớ được mùi hương của em, hẹn gặp em ở kiếp sau.”
Nghe Diệp Phàm nói xong, Sở Thanh Nhã đã thật sự bị sốc, vốn dĩ đang vùng vẫy bỗng chốc dừng lại.
Cô lúc này, vừa vui vừa bất ngờ, nhưng cũng xen lẫn ngượng ngùng và xấu hổ.
Cô đã thầm có ý với Diệp Phàm từ lâu.
Chỉ vì những gì mà cô làm với Diệp Phàm lúc đầu, đã khiến cô ngượng ngùng không dám bày tỏ nỗi lòng của mình với anh.
Lúc này đây, lời tỏ tình của anh đã khiến trái tim của cô trở nên ấm áp.
Cô vô thức vươn tay ra ôm chặt lấy Diệp Phàm, áp đầu mình vào ngực anh, cảm nhận một cảm giác an toàn hết sức thỏa mãn.
Lúc này, trăng đã lên cao, dưới ánh trăng, Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã ôm chặt lấy nhau trên bờ biển.
...
Một nơi ẩn nấp bên trong giáo đường Ma Vương ở thành phố MUA.
Một người đàn ông bí ẩn trong chiếc áo choàng đen đang quỳ trước tượng Ma Vương, cầu nguyện.
“Đại vu sư!”
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng đen Nam Vang bước vào, anh ta là người phương Tây, đầu cạo trọc và có một hình xăm phức tạp trên đầu.
Đôi mắt xanh thẩm có những ký hiệu đặc biệt lưu chuyển trong con ngươi.
Người đàn ông mặc áo choàng đen này toát ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ, có thể thấy được anh ta có một luồng khí vô hình bao phủ xung quanh, ruồi hay muỗi đều bị luồng khí này chặn lại, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ là sẽ chết ngay lập tức.
Đang quỳ lạy trước tượng Ma Vương, bỗng người đàn ông bí ẩn quay đầu lại, nhìn thấy người mặc áo choàng đen, liền nhanh chóng nói: “Morrison xin chào chủ tế Buck.”
“Ừm!” Người đàn ông mặc áo choàng đen gật đầu, nói: “Đại vu sư, tình hình tháp Ma Quỷ sao rồi?”
“Thưa chủ tế Buck, mặc dù Long thần đã quay về, nhưng tổ chức Cửu Long đã ra tay với Ma Đảng, điều đó đã vô tình phá vỡ kế hoạch của chúng ta và khiến mọi thứ bị trì trệ, nhưng tôi đã điều người từ điện Tà Thần đến, việc tế lễ ở tháp Ma Quỷ sẽ sớm được hoàn thành, mở ra con đường cổ xưa trên Trái Đất cho Ma Vương vĩ đại.”
Morrison nhanh chóng nói.
Hắn là phù thủy vĩ đại trong Liên minh Ám Hắc, là một trong những thành viên cốt cán.
Còn người đàn ông mặc áo choàng đen là chủ tế của Liên minh Ám Hắc, được gọi là Buck.
Địa vị của Buck trong Liên minh Ám Hắc cao hơn nhiều so với Morrison, quan hệ của cả hai là cấp trên và cấp dưới.
“Rất tốt!” Buck gật đầu, nói: “Đại vu sư, đóng góp của anh đối với Liên minh rõ như ban ngày, đợi đến lúc Ma Vương đến, chắc chắn sẽ cho anh rất nhiều phần thưởng.”
“Đó là vinh quang của tôi khi được phục vụ Ma Vương vĩ đại.” Morrison nói với vẻ cuồng tín và ngoan đạo.
“Đại vu sư, tôi đến đây lần này, là để đối phó với tổ chức Cửu Long.” Buck chuyển chủ đề, quay sang nói với Morrison.
Nghe Buck nói xong, Morrison có hơi ngạc nhiên, sau đó nói với Buck: “Chủ tế Buck, tổ chức Cửu Long đã ăn sâu bén rể ở phương Tây, muốn đối phó với bọn họ không dễ chút nào.”
“Hơn nữa, điều quan trọng nhất trước mắt là thay Ma Vương mở thông con đường cổ xưa đến Trái Đất, không nên dây thêm phiền phức làm gì.”
“Dù sao thì thứ mà tổ chức Cửu Long đối phó là Ma Đảng, và đó cũng chỉ là tấm bia đỡ đạn cho Liên minh mà thôi, chúng ta căn bản không cần phải quan tâm đến sự sống chết của Ma Đảng.”
“Không, đại vu sư, cậu sai rồi, mục tiêu của tổ chức Cửu Long không phải là Ma Đảng.” Buck nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Mục tiêu của họ chính là Liên minh, nếu Liên minh không ra tay trước, thì rất có thể sẽ bị tổn thất nặng nề khị bị tổ chức Cửu Long nhắm vào.”
“Làm sao có thể chứ? Long thần nhắm vào Ma Đảng, không phải là vì người phụ nữ đó sao? Còn Liên minh đã sắp xếp xong việc đẩy hết mọi manh mối về vụ giết người phụ nữ đó cho Ma Đảng.” Morrison cau mày, rồi hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Tại sao tổ chức Cửu Long lại nhắm vào Liên minh, thì tạm thời vẫn chưa rõ.” Buck nói: “Nhưng vài ngày qua, tổ chức Cửu Long đã tiêu diệt khá nhiều lực lượng của Liên minh, thậm chí toàn bộ 14K được bố trí ở thành phố MUA cũng đã bị tổ chức Cửu Long dẹp sạch.”
“Cái gì? Chuyện này...”
“Vậy nên, đại vu sư, chúng ta bắt buộc phải ra tay với tổ chức Cửu Long.”
“Nhưng như vậy thì sức mạnh của Liên minh sẽ bị phơi bày sớm, điều này cực kỳ bất lợi cho Liên minh. Xét cho cùng thì Liên minh cũng là kẻ địch không đội trời chung với Quang Minh thần giáo, và bọn chúng đã đi trước chúng ta một bước, mở được con đường cổ xưa thông thiên.”
“Trước khi tôi đến đây, chúa tể Hắc Ám đã cử Tam Vương đến phá hủy con đường cổ xưa thông thiên của Quang Minh thần giáo, nên có thể khiến Quang Minh thần giáo gặp rắc rối. Vì vậy, chúng ta có thể yên tâm xử sạch tổ chức Cửu Long.” Buck nói cho Morrison nghe một tin tức vô cùng quan trọng.
“Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ lên kế hoạch để xóa sổ tổ chức Cửu Long.” Morrison nói.
“Ừm!” Buck gật đầu.
...
Trong nháy mắt, bốn ngày đã trôi qua kể từ sự cố ở sòng bài Las Vegas, trong bốn ngày này, thế lực của 14K ở thành phố MUA đều đã bị quét sạch.
Quan trọng hơn là tổ chức Cửu Long cũng đã có hành động với điện Tà Thần.
Điện Tà Thần là một thế lực vô cùng bí ẩn nhưng lại rất kín tiếng ở phương Tây, nhưng họ vẫn không thể nào thoát khỏi sự điều tra của tổ chức Cửu Long, và gần như tất cả các thành viên ở thành phố MUA đều đã bị giết.
Những chuyện như vậy đã bao phủ thành phố MUA, làm thành phố giống như đang ở trong một cuộc chiến dữ dội, nhiều người dân sống ở thành phố MUA đã nhận ra rằng nơi này không còn an toàn nữa, nên có rất nhiều người đã bắt đầu di tản khỏi đây, nơi được mệnh danh là thành phố xa hoa nhất phương Tây, nhưng chưa đầy một tháng sau khi Long thần trở lại, thì nơi này đã trở nên trống không.
“Thanh Nhã, sau khi em trở về Hoa Hạ, nếu có rắc rối gì thì cứ tìm đến người này, anh ta nhất định sẽ giúp em, ừm, ngoài ra thì, em cũng có thể đến nhà Mộ Dung ở Cô Tô để nhờ họ giúp, bọn họ nợ tôi ân tình.”
Diệp Phàm đưa một tấm danh thiếp có ghi số điện thoại cho Sở Thanh Nhã rồi nói.
“Ừm!”
Sở Thanh Nhã nhận lấy tấm thiệp có ghi số điện thoại mà Diệp Phàm đưa cho cô.
Sau đó, cô bước lên máy bay cách đó không xa.
Trên máy bay, ngoài Sở Thanh Nhã ra, thì còn có Châu Kế Quang, Châu Hoa và ba ông chủ của Las Vegas.
“Thần bài, đây là tin tức mà ba chúng tôi vừa nhận được, có thể sẽ có ích với cậu.” Đường Thiên Thắng đi đến, đưa cho Diệp Phàm một tập tài liệu.
Sau đó, ông ta cũng lên máy bay với những người khác.
Sau một hồi nổ ran thì máy bay cũng đã cất cánh.
“Chủ tế Buck?” Diệp Phàm mở tập tài liệu mà Đường Thiên Thắng đưa cho anh, vẻ mặt bất giác thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT