Mặc dù Mạc Thiên Cơ nhìn thấy Lão Đỗ muốn mở quan tài đá, lập tức ngăn lại.

Tuy nhiên, đã quá muộn!

"Ầm’ một tiếng, chỉ nhìn thấy Lão Đỗ đặt tay lên nắp quan tài đá, dùng lực đẩy một cái, nắp quan tài liền mở ra.

Ngay lúc nắp quan tài bị mở ra, hắc khí cuồn cuộn tỏa ra từ bên trong.

Sự biến hóa bất ngờ khiến Lão Đỗ hoàn toàn không kịp phản ứng liền bị hắc khí bao vây.

Luồng hắc khí đó vô cùng kỳ lạ, có tính ăn mòn cực mạnh.

Chỉ trong tích tắc, khuôn mặt của Lão Đỗ đã bị nát rữa.

“Aaaaaa……”

Lão Đỗ kêu thảm thiết, khiến người nghe thấy sởn da gà, nhưng tiếng kêu nhanh chóng im bặt, bởi vì ông ta vừa hít không ít hắc khí, sau khi hít vào trong, hắc khí liền bắt đầu ăn mòn cơ quan trong cơ thể của ông ta.

Chỉ trong vòng hai phút, Lão Đỗ liền biến thành vũng nước mủ.

Đám người Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Mặc Thiên Cơ và Lãnh Ngôn tất cả đều khiếp sợ khi chứng kiến cảnh này.

Vẫn là Diệp Phàm phản ứng lại nhanh nhất, vội nói: “Mau chạy ra ngoài.”

Vừa nói Diệp Phàm vừa quay người chạy ra bên ngoài.

Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Mạc Thiên Cơ, Lãng Ngôn cũng hoàn hồn lại, nhanh chóng chạy theo Diệp Phàm.

Mặc dù bọn họ phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn chưa ra bên ngoài, phía trên cổng chính của cung điện có một bức tường đá rơi xuống, đóng chặt lối vào.

Ầm!

Hứa Ác Lai không hề do dự, giơ nắm đấm, dùng hết sức lực đập vào bức tường đá.

Cho dù sức mạnh của anh ta rất ghê gớm, lực của nắm đấm có thể phá núi, phá bia.

Nhưng bức tường phủ kín cổng chính rất lạ thường, chất liệu vô cùng đặc biệt.

Vì thế, Hứa Ác Lai dùng hết sức đấm lên trên nhưng bức tường đá vẫn không hề động đậy.

Diệp Phàm nhìn thấy thế, lập tức rút ra con dao quân dụng màu đen đồng thời kích hoạt tế văn bên trên con dao.

Đùng! Đùng! Đùng!

Diệp Phàm dùng lực lớn nhất chém con dao quân dụng lên trên bức tường đá, muốn phá vỡ bức tường, kết quả cũng giống như Hứa Ác Lai, không thể phá hủy được bức tường đá.

“Xong rồi, lần này chết chắc rồi.” Nhìn thấy Hứa Ác Lai và Diệp Phàm liên thủ mà vẫn không thể phá vỡ được bức tường đá, Lãnh Ngôn hoảng sợ.

Mặc dù cậu ta chứng kiến không ít trận chiến lớn, nhưng lúc nãy cậu tận mắt nhìn thấy uy lực của hắc khí.

Thực sự quá khủng khiếp!

Cậu ta không sợ chết!

Nhưng không muốn chết một cách đau khổ như Lão Đỗ!

“Đã nói với Lão Đỗ rồi, bảo ông ta đừng tham quá, lần này không chỉ hại chết bản thân mà chúng ta cũng sắp chết theo ông ta rồi.” Mạc Thiên Cơ cũng sốt ruột như ngồi trên đống lửa, oán trách lòng tham của Lão Đỗ đã khiến hắc khí xuất hiện.

“Anh Phàm, bây giờ phải làm sao?” Đến Triệu Vũ cũng hoảng sợ, hỏi Diệp Phàm.

Mặc dù Diệp Phàm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng anh nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách, chỉ có thể dùng con dao quân dụng màu đen chém mạnh liên tục vào bức tường đá.

Hứa Ác Lai cũng không nói không rằng, dốc toàn bộ sức lực đập ầm ầm vào bức tường đá.

Hắc khí dâng trào như nước sông cuồn cuộn, lao đến đè ép Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Mạc Thiên Cơ và Lãnh Ngôn.

Trong thời khắc quan trọng này, Hứa Nhị Cẩu cắn răng, cô lôi ra một miếng ngọc thạch màu vàng to bằng lòng bàn tay, bên trên miếng ngọc thạch khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa, ngoài ra, bên trên còn có ba vết nứt rất đáng sợ.

Hứa Nhị Cẩu cắn rách ngón giữa tay trái của mình, nhỏ máu lên trên miếng ngọc thạch màu vàng đó.

Vù!

Sau khi máu của Hứa Nhị Cẩu nhỏ vào miếng ngọc thạch màu vàng đó, miếng ngọc thạch liền rung lên, hoa văn cổ xưa được khắc bên trên bắt đầu phát sáng, sau đó một nguồn năng lượng mãnh liệt cuộn trào ra bên ngoài, hình thành một tấm chắn năng lượng ngưng tụ trước mặt Diệp Phàm, ngăn chặn sự đè ép của hắc khí.

Miếng ngọc thạch màu vàng trên người Hứa Nhị Cẩu rất phi phàm, không chỉ ngăn cản được hắc khí mà còn liên tục hấp thụ hắc khí.

Nhưng lúc này, tám chiếc quan tài bên trong điện chính cũng rung lắc mạnh mẽ, sau đó, nắp của từng chiếc quan tài tự động mở ra, tất cả đều ào ào phun ra một khối lượng lớn hắc khí.

Hắc khí tăng lên đột ngột, lập tức bên trên miếng ngọc thạch bằng vàng của Hứa Nhị Cẩu lại xuất hiện thêm một vết nứt khủng khiếp, hơn nữa tấm chắn năng lượng mọc ra từ miếng ngọc thạch bằng vàng cũng bắt đầu bất ổn, đem lại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.

“Mẹ kiếp, lần này lỗ vốn rồi.”

“Tên họ Diệp……”

“Tôi thực sự không nên đồng ý làm chuyện xấu xa này cùng anh.”

Bộ dạng Hứa Nhị Cẩu vô cùng đau khổ và hối hận, dường như cô đã hạ quyết tâm, tiếp tục nhỏ giọt máu tươi từ ngón tay giữa bị cắn rách lên trên miếng ngọc thạch màu vàng.

Hoa văn cổ xưa trên miếng ngọc thạch màu vàng lập tức lạiphát sáng, hơn nữa chói mắt hơn lần trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Âm thanh ầm ầm phát ra từ trong miếng ngọc thạch màu vàng, sau đó liền nhìn thấy nguồn năng lượng mãnh liệt cuộn trào ra bên ngoài, duy trì trước tấm chắn năng lượng sắp bị sụp đổ.

Tấm chắn năng lượng lập tức ổn định trở lại.

Hơn nữa, tốc độ hấp thụ hắc khí của tấm chắn năng lượng cũng đột ngột tăng nhanh gấp mấy lần.

Diệp Phàm và Hứa Ác Lai vẫn không từ bỏ việc phá hủy bức tường đá, nhưng nó rất kiên cố, cho dù anh, Hứa Ác Lai, Lãnh Ngôn và Triệu Vũ cùng nhau ra tay cũng không thể làm nổ bức tường đá chặn ở cửa.

Nhưng lúc này, tấm chắn năng lượng đã hút hết hắc khí.

Sau khi hút hết hắc khí thì biến thành một tấm chắn màu đen, sau đó tấm chắn màu đen ngưng tụ hóa thành tinh thể đen rồi vỡ vụn.

Lúc tấm chắn màu đen vỡ vụn, ngọc thạch màu vàng trong tay Hứa Nhị Cẩu cũng vỡ nát.

Nhìn thấy miếng ngọc thạch màu vàng vỡ nát trong tay, Hứa Nhị Cẩu vô cùng đau lòng.

“Không thể nào mở được bức tường này, chỉ còn cách tìm lối ra khác!” Nhìn thấy Hứa Nhị Cẩu giải quyết xong hắc khí, Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bọn họ cũng từ bỏ việc phá hủy bức tường đá.

Cũng hết cách rồi, bốn người liên thủ một hồi lâu như thế nhưng vẫn không có hiệu quả.

Tiếp tục phá hủy sẽ chỉ làm lãng phí thời gian.

Hơn nữa, không có sự uy hiếp của hắc khí, bọn họ sẽ có nhiều thời gian đi tìm lối ra khác.

Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Triệu Vũ, Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ lại trở lại trong đại điện.

Hứa Nhị Cẩu nói với Mạc Thiên Cơ: “Thợ mộc, ông mau tìm ra chỗ này còn lối ra nào khác không.”

“Ừm!” Mạc Thiên Cơ gật đầu.

Cơ quan thuật của ông ta đã đạt đến trình độ tuyệt diệu.

Nếu như trong đại điện có lối ra bí mật nào, chắc chắn ông ta có thể tìm ra.

Lúc Mạc Thiên Cơ đang quan sát đại điện, Triệu Vũ bỗng nhiên hét lớn: “Các người mau xem đi, hình như có thứ gì đó bò ra từ những chiếc quan tài kia.”

Nghe Triệu Vũ nói, Diệp Phàm, Hứa Ác Lai, Hứa Nhị Cẩu, Lãnh Ngôn và Mạc Thiên Cơ đều kinh ngạc, cùng nhau nhìn về phía chín chiếc quan tài bằng đá trong đại điện, nắp của chín chiếc quan tài đó đã mở ra, có thứ đen xì bò ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play