"Cái thứ không biết sống chết là gì." Thạch Lượng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng quát.

Giống như hắn vừa mới nói, hắn cùng Thạch Trạng, Thạch Báo ba người là kẻ luyện võ, hơn nữa đều luyện tuyệt kĩ mình học được đến mức hoàn hảo.

Cũng bởi vì ba anh em bọn chúng thân mang tuyệt kĩ, cho nên mới dám ra tay hống hách đến vậy.

Cho dù ba anh em bọn chúng từng giết mười mấy mạng người, nhưng bọn chúng đi tới đâu, vẫn cứ nghênh ngang, từ trước tới nay chưa từng phải trốn đông trốn tây bao giờ.

Diệp Phàm lại dám nói với bọn chúng bằng thái độ như vậy, điều này làm cho Thạch Lượng vô cùng căm tức.

Cũng không cần Thạch Lượng phải lên tiếng, Thạch Trạng và Thạch Báo đã cùng nhau lao đến giết Diệp Phàm, muốn đánh Diệp Phàm đến mức tàn phế.

Tuyệt kĩ mà Thạch Trạng luyện chính là Ưng Trảo công, hai bộ móng vuốt của gã giống như là móng vuốt của đại bàng, một khi bị móng vuốt của gã cào trúng, đến sắt cũng có thể bị gã xé nát ra, có thể tưởng tượng được, nếu ai bị gã tóm được, sẽ bị thương đến mức độ nào.

Còn tuyệt chiêu mà Thạch Báo luyện chính là Đại lực Khai Bi thủ, hai chưởng đánh ra, sức mạnh của chưởng pháp kín không kẽ hở giống như một bức tường áp chế Diệp Phàm.

Chưởng này của gã, có thể đập vỡ tấm bia đá thành nhiều mảnh, nếu là đánh vào một người bình thường, có thể trong nháy mắt phá vỡ xương cốt của họ.

Tuy nhiên, đối mặt với khí thế hùng hổ lao tới của Thạch Trạng và Thạch Báo, Diệp Phàm lạnh lùng, ánh mắt vô tình, giơ tay phải lên và thúc cùi chỏ về phía trước, đó là một cú thúc vô cùng đơn giản.

Nhưng tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, cho dù chỉ mà một cú thúc cùi chỏ đơn giản nhất, cũng có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Hai gã Thạch Trạng và Thạch Báo đều không kịp phản ứng lại, đã bị cùi chỏ của Diệp Phàm đập vào, như thể một cây côn sắc nhọn đâm vào ngực hai gã.

Hai gã Thạch Trạng và Thạch Báo lập lức kêu rên, cơ thể bay lộn lại như thể diều bị đứt dây.

Bốp!

Sau khi Thạch Trạng và Thạch Báo làm vỡ vài cái ghế ngồi thì ngã xuống đất, miệng người nào người nấy phụt máu, mặt tái mét, lập tức mệt mỏi nhụt chí.

Nhìn thấy hai gã Thạch Trạng và Thạch Báo đều bị Diệp Phàm đánh bại bằng cùi chỏ, Thạch Lượng mặt biến sắc, nhưng gã không hề nao núng, thay vào đó mắt gã lóe lên sự tàn nhẫn, hai chân bật lên, giống như một con báo săn mồi tấn công Diệp Phàm.

Khi còn cách Diệp Phàm ba bước, gã đột nhiên trượt xuống, hai chân nối tiếp nhau đá Diệp Phàm tới tấp.

Sự tấn công của Thạch Lượng vô cùng dữ dội và độc đoán.

Môn võ công gã luyện chính võ công Thiếu Lâm chính tông - Đại lực kim cang thoái.

Công phu trên đôi chân đã đạt đến mức hoàn hảo, hai chân nối tiếp nhau xuất chiêu, tốc độ nhanh đến mức con người hoàn toàn không nhìn rõ được bóng chân của gã.

“Tự tìm cái chết!”

Tuy nhiên, đối mặt với Thạch Lượng đang đá liên tiếp bằng chiêu Đại lực kim cang thoái, Diệp Phàm lạnh lùng kêu một tiếng, tay phải anh vươn ra, như vân long giơ móng vuốt, chỉ trong nháy mắt đã tóm được chân phải đang đá tới của Thạch Lượng.

Ngay sau đó, tay phải của Diệp Phàm kéo mạnh về phía sau, ném Thạch Lượng ngã về phía sau.

Bụp!

Thạch Lượng bị Diệp Phàm ném về phía sau, làm gãy cả một hàng ghế.

"A a a a a......"

Thạch Lượng ôm xương chân và gào thét như lợn bị chọc tiết, xương chân của gã vừa mới bị Diệp Phàm bóp gãy, khúc xương gãy đâm vào da thịt, đau đớn tột cùng, đau đến mức trán của gã đổ mồ hôi lạnh từng giọt to như hạt đậu.

Một cách nhanh gọn nhẹ, Diệp Phàm đã đánh cho ba anh em Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo mất đi sức lực chiến đấu.

"Đại...... Đại ca, xin lỗi, là, là ba anh em chúng tôi có mắt không tròng, xin anh tha cho ba anh em chúng tôi một mạng."

"Đúng đúng đúng, là mắt cẩu của chúng tôi đánh giá thấp người, vị đại ca này, chỉ cần anh tha mạng cho ba anh em chúng tôi, ba anh em chúng tôi xin thề, về sau anh sai bảo gì, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, ba anh em chúng tôi tuyệt đối không từ chối."

"Vị đại ca này, vị anh hùng này, vừa rồi đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin tạ tội với anh tại đây, xin lỗi anh......"

Sau khi ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo mất đi sức lực chiến đấu, lập tức ý thức được rằng, lần này, bọn chúng động vào người không thể đắc tội.

Cho nên, ba anh em bọn chúng gần như không chút do dự, cùng nhau xin Diệp Phàm tha cho.

Nhưng Diệp Phàm thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không vì ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo xin tha mà động lòng thương xót, càng không cần nói đến có chút lay chuyển nào, sát khí trên người anh vẫn vô cùng mạnh mẽ.

“Để có bọn mày sống hoàn toàn là lãng phí không khí của trái đất này.” Diệp Phàm lạnh lùng nói

Vừa mới nói xong, Diệp Phàm đã không chút do dự giết bọn chúng.

Chỉ thấy hai tay Diệp Phàm vừa rung lên, ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo đều chưa kịp nhận ra xảy ra tình huống gì, thì đã có một luồng ánh sáng lạnh lùng phát ra từ trên người Diệp Phàm, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ họng ba gã.

"A a a a a......"

Ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo mặt đầy vẻ kinh sợ, kêu gào thảm thiết.

Ánh mắt vô cùng căm giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Sau khi họng ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo bị rạch ra, máu từ cổ bọn chúng chảy ra, khiến cho nữ tài xế xe buýt và nữ sinh kia hoảng sợ la hét.

Ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo vật lộn một lúc, cuối cùng chết hẳn.

Nhìn thấy ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo bị Diệp Phàm giết, Hàn Văn Cuồng cũng bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn vội vàng bò dậy, quỳ gối trước mặt Diệp Phàm, cơ thể run lên vì sợ hãi, miệng ấp a ấp úng nói với Diệp Phàm: "Anh...... không, đại...... đại ca, vừa rồi động vào anh là lỗi của tôi!"

“Cầu xin anh tha mạng cho tôi.”

“Tôi sinh ra trong một gia đình rất nghèo, từ nhỏ đến lớn phải chịu rất nhiều khổ cực, khó khăn lắm mới dựa vào nỗ lực của bản thân để có được vị trí hiện tại, tôi thật sự không muốn chết, không muốn chết......"

“Mày là loại súc vật, nếu sống, sẽ chỉ đi hại người mà thôi.” Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn Hàn Văn Cuồng, lạnh lùng nói.

"Không, không, không, tôi cam đoan không bao giờ hại ai nữa, từ nay về sau, tôi sẽ cung cấp dịch vụ kiện tụng miễn phí cho những người thực sự bị tổn thương và bất công, coi như là chuộc tội cho những hành vi trước đây của tôi, cầu xin anh tha mạng cho tôi, tôi còn có mẹ già ở nhà."

Hàn Văn Cuồng rơi lệ khóc rống lên, cầu xin Diệp Phàm tha thứ.

Sau khi Diệp Phàm cau mày suy nghĩ vài phút, xác thực lời Hàn Văn Cuồng nói đều là sự thật, anh mới nói: “Được, vậy tao cho mày một cơ hội sống, có nắm giữ được cơ hội này không, phải dựa hết vào tạo hóa và bản lĩnh của mày.”

“Cơ hội gì vậy?” Hàn Văn Cuồng vui sướng, vội hỏi.

“Làm cho cái chết của ba gã này trở nên hợp lý, và biến thanh niên nhuộm tóc vàng trở thành anh hùng tiêu diệt ba gã kia.” Diệp Phàm chỉ vào thi thể của ba gã Thạch Lượng, Thạch Trạng, Thạch Báo trong xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play